Thánh Khư

Chương 3577: Lúc đầu ai đang truyền đạo (1)

Dù sao, nơi đó có vật chất nguyên sơ, có thể lấy sức mạnh to lớn quỷ dị làm cho Thủy Tổ không ngừng sống lại.
Ngày này, Sở Phong mở ra con đường của mình, sau khi diễn dịch pháp của mình, tâm thần chấn động, trong mắt hắn tràng vực tiến hóa lộ càng ngày rực rỡ, có cảm giác đại triệt đại ngộ.
Hắn nhìn xuống đại địa, âm vang có lực, nói: “Chư thế gian, đại đạo sụp đổ, trật tự quy tắc gãy, khó có thể chạm đến. Nếu đã không có đạo, vậy do bản thân ta đến lập đạo, chỗ dựng thân, đó là vùng đất mà pháp tắc và trật tự tái sinh, do ta mở, lấy thân lập đạo!”
Trên thế giới, đại đạo đã sụp đổ, chỉ có mảnh vỡ vụn vặt, xác thực khó mà chạm đến, tại nơi tàn tích giữa năm tháng này, sinh vật tiến hóa rất đau lòng.
Có lẽ cũng không thể nói là đáng buồn, bởi vì ngoài Sở Phong ra trên thế gian này không còn tu sĩ nào.
Đôi mắt Sở Phong sâu thẳm, lấy hắn làm nguyên điểm đan dệt ra từng dải thần liên trật tự, quy tắt tràn lan, chìm vào hư không, dấu vết của đạo ẩn hiện, cộng minh cùng núi sông vỡ vụn.
Hôm nay hắn đã hiểu thấu rằng không cần phải hướng lên trời cầu đạo, tự thân ở đâu cũng có dấu vết của Đạo, mọi thứ hắn nhìn thấy đều là trật tự.
Thiên địa bị xuyên thủng, đại đạo bị phá vỡ, các giới đều trở thành đống đổ nát, nhưng trong đống đổ nát đó vẫn có kinh văn được lật lại, có ý nghĩa chân chính lưu truyền, có kinh nghiệm của các bậc tiền bối để lại.
Tất cả những kinh văn, chân ý, kinh nghiệm, đều treo trên thế gian, là một ngọn cây cọng cỏ, là một bông hoa một chiếc lá, là một hạt cát, là mây trôi biển cả, là núi sông sao trời, là vạn vật xuất hiện trên thế gian!
Lúc đầu, ai đang truyền đạo?
Là người đi trước tự mình quan sát núi sông, sờ cỏ cây, xuống biển cả, nhìn tinh đẩu, chạm đến vạn vật như thế mới dần dần có đạo!
Sở Phong đứng trên mặt đất, quanh người đều là quang, phù văn đan xen, lấy hắn làm trung tâm, phác họa ra dấu vết của Đạo thuộc về riêng hắn hiểu được.
Đại Đạo vô hình, hư ảo phiêu diêu, ai sinh ra đã có thể chạm vào được? Vốn là hư vô, nhưng lại được người đi trước từng bước phát hiện, là sinh linh tự mình mpr ra.
Sở Phong bắt chước người đi trước của các thế hệ, lấy từ trong núi sông, giữa cây cỏ, trong vạn vật!
So với người đi trước, xuất phát điểm của hắn rất cao, đã là Tiên Chi Cực Điểm, bất luận là máu thịt hay là trong hồn quang đều đan xen dấu vết Đạo của chính hắn.
Huống hồ, hắn đã chọn con đường trận vực tiến hóa, mang lai cho hắn khả năng vô hạn.
Trận vực là gì? Vốn là từ thiên địa vạn vật trong tay, khắc họa ra phù văn siêu phàm, hòa quyện cùng khí lực mạnh mẽ của cỏ cây, lấy sức mạnh hùng vĩ của núi và biển, mượn sức mạnh rực rỡ của tinh hà,…cộng minh với vạn vật ở khắp mọi nơi!
Sở Phong đi con đường Trận Vực Tiến Hóa, không phải là muốn bố trí các loại trận vực trên thế gian, mà là muốn lấy trận vực để nhận ra sự tiến hóa của chính mình, hóa vạn vật để mình dùng.
Vĩ lực ở phương nào? Trong biển cả, trên trời xanh, giữa các vì sao, nó ở khắp mọi nơi, treo lơ lửng bên trên vũ trụ vạn vật!
Đây chính là con đường của Sở Phong, thích hợp với đạo của hắn, trong tàn tích năm tháng, đại đạo vô hình đã băng tán, không hiển hiện trên thê gian, vậy hắn sẽ từ trong vạn vật hữu hình đi tìm, đi thăm dò, đi mở tích.
Đó không phải là một điều đột nhiên ngộ ra, hắn đã đi trên con đường này nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay chỉ là cảm xúc mãnh liệt nhất mà thôi.
Năm đó, sau khi xác định được con đường của mình, hắn lẻ loi tiến lên trong sương mù, không có người đồng hành, hắn tự mình bước về phía trước.
Đôi mắt Sở Phong sáng ực, hỏa nhãn kim tinh năm đó, nay đã sớm tiến hóa đến trình độ không thể tưởng tượng được, sau khi trở thành Hồng Trần Tiên, đạt tới tầm vóc đỉnh cao, đôi mắt của hắn dường như có thể thấm nhuần U Minh, nhìn thấu vạn vật thế gian.
Hắn nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt, dù bị gãy những trông vẫn hùng vĩ và uy nghiêm.
Trong phút chốc, cùng núi hùng vĩ bao la trong mắt hắn ngưng tụ thành một mảnh phù văn, đó là sức mạnh của núi sông.
Sở Phong đi về phía trước, xem núi sông, tựa như đang đọc hết thiên hà thư quyển này đến quyển khác, trong mắt có các phù văn lướt qua rất nhanh.
Hắn vừa đi vừa nghỉ, cộng minh với vạn vật, lấy núi sông làm sách, quan sát hoa văn tự nhiên, thuộc lòng bản chất lực lượng trong núi, tất cả đều hóa thành Trận Vực phù văn.
Trong núi sông, cũng từng có người đi trước dừng chân, khắc ghi dấu vết, theo năm tháng vẫn chưa hoàn toàn bị xóa sạch.
Giống như những người đi trước, Sở Phong bắt đầu lại từ đầu, từ trong vạn vật rút ra thứ mình cần, nhưng hắn có ưu thế hơn người đi trước, dù sao hắn nghiên cứu trận vực trực tiếp từ thăm dò bản nguyên.
Cho nên, ở thời đại tuyệt linh này, hắn không hề sợ hãi mà bước trên con đường của riêng mình, trong mắt hắn, một hạt bụi, một ngọn cỏ, vạn vật núi sông, đều là kinh thư, đang chờ đợi để được đọc.
Có lẽ, có rất nhiều “kinh văn tự nhiên” có ý nghĩa không lớn, thiếu đi vĩ lực, nhưng phù văn cô đọng, hoa văn lấp lánh, chung quy cũng ẩn chưa một chút hào quang sáng chói.
Làm sao hắn không thể đạt được bất cứ điều gì bằng cách tinh luyện, trích xuất và diễn dịch ra các phù văn dày đặc?
Trong quá trình tích lũy ngày qua ngày, hắn đang mở ra con đường của riêng mình, lấy thân lập đạo, xung quanh hắn có các ký hiệu óng ánh được sắp xếp như những vì sao treo lơ lửng, diễn dịch trật tự và dần dần đan xem các dấu vết của Đạo.
Vạn vật đều là vật chất hữu hình của Trận Vực.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, Sở Phong đi giữa núi sông, ẩn hiện trước phế tích cựu thổ, không ngừng mở đường tiến về trước.
Sở Phong đắm chìm trong loại khám phá này, không ngừng thu đoợc những giác ngộ mới, càng ngày càng cảm thấy con đường Trận Vực Tiến Hóa này phù hợp với hắn nhất, mỗi ngày đều đạt được thành quả mới.
Nhất là trên thế gian có tồn tại những địa thế đặc thù, mà số lượng lại không hề ít, như mặt trời lặn sườn núi, đứng ở nơi đó, hắn như được chứng kiến sự tái hiện của thời đại thần thoại trong lịch sử.
Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy một ngôi sao lớn bị tiên nhân từ bên ngoài thế giới đột nhiên ném ra, chưa đựng sức mạnh hủy diệt trời đất, phá vỡ trật tự, phá vỡ bức tường của đại thế giới, sắp sụp đổ và nhấn chìm vùng đất này.
Trên mặt đất, có người đi trước giương cung đặt tên, phù văn bốc cháy, sức mạnh vô hạn đang khuấy động, mũi tên xuyên qua thiên khung, viên tinh cầu bị Chân Tiên ném ra ngoài vực và nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá