Thánh Khư

Chương 3586: Hậu thế trùng phùng (2)

Rõ ràng, nàng rất hoảng hốt, lãnh diễm như nàng sau khi nhìn thấy Sở Phong cũng không cách nào bình tĩnh lại, chầm chậm lộ ra nụ cười, sau đó lại rơi lệ, đến gần Sở Phong.
“Ngươi vẫn còn, thật tốt!” Lâm Nặc Y cất tiếng, có vui mừng, cũng có vô tận thương cảm, năm tháng dài đằng đẵng đến nay, nàng cũng một mình cô độc đi qua.
Nàng có thể sống sót tự nhiên là vì nữ tử con đường Phấn Hoa, năm đó đưa nàng đi, cũng lấy thủ đoạn khó lường bảo vệ nàng.
Có thể lần nữa trùng phùng, nhìn thấy nàng, Sở Phong có vô tận cảm xúc, vui sướng mà thương cảm, thời gian qua đi năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng cũng lần nữa gặp được người cùng thời đại, hơn nữa quan hệ của bọn họ từng vô cùng thân thiết.
“Chúng ta đều phải sống thật tốt.” Sở Phong nhìn nàng.
“Các ngươi vì ta mà xa cách, cũng vì ta mà gặp lại lần nữa, tất cả tùy duyên của các ngươi!” Sau khi nói xong những lời này, nữ tử con đường Phấn Hoa hoàn toàn tiêu tán.
Lâm Nặc Y than nhẹ, có chút ưu thương, tâm trạng chập trùng, khó mà bình tĩnh, nữ tử con đường Phấn Hoa tuy không cho nàng ký ức ngày xưa, nhưng lại cho nàng rất nhiều chỉ điểm.
Bọn họ vốn là một thể ư? Không giống, cuối cùng càng giống quan hệ sư đồ hơn.
...
Hai người Lâm Nặc Y và Sở Phong đến từ cùng một thời đại, trùng phùng ở đời này, bọn họ có rất nhiều lời nói muốn nói, năm tháng dài dằng dặc, bọn họ đều một mình cô độc thử hết đại thế bi thương, nhấm nuốt cay đắng cả thời đại chôn xuống, một mình chịu đựng qua.
Sau đó, Lâm Nặc Y nhắc đến một số việc, làm trong lòng Sở Phong rung động không thôi.
Quan tài đồng có liên quan đến cả Hoang Thiên Đế và Diệp Thiên Đế có thể có lai lịch rất lớn, chủ nhân ban đầu của quan tài đồng hơn nửa là sinh vật chủng tộc quỷ dị Đại tế, đây là chuyện nữ tử con đường Phấn Hoa nói cho nàng.
Thậm chí, nữ tử con đường Phấn Hoa nghi ngờ, bình đá trong tay Sở Phong thực ra cũng là một thể với quan tài đồng, nó là một... bình tro cốt.
Sở Phong cứng đờ tại chỗ, rất lâu không nói gì.
Cuối cùng, hai người sánh vai mà đi, đi khắp núi sông, qua từng đại thế giới, Sở Phong bày ra đạo quả của mình cho nàng xem.
“Đáng tiếc, hạt giống này đã bị ta dùng, bây giờ lại tiếp tục trồng, hơn nửa là cần thổ chất đặc thù cấp Tiên Đế, hoa nở ra cũng chỉ phù hợp với Tiên Đế.”
Sở Phong có chút tiếc nuối, nếu hắn không dùng thì có thể đưa cho Lâm Nặc Y, dẫu sao bây giờ hắn đã bước ra con đường tiến hoá trường vực của chính mình.
Về phần còn đường cựu pháp, hắn có thể dùng cách khác đền bù.
Lâm Nặc Y lắc đầu, nói cho hắn, nàng không cần hạt giống này, bởi vì nữ tử con đường Phấn Hoa cho nàng hết “bảo tàng” dư, trên người nàng vẫn có linh tính phấn hoa đã từng.
“Sau khi hạt giống này nở hoa ở lĩnh vực Tiên Đế sẽ hoàn thành một lần luân hồi, lại sẽ bắt đầu lại từ đầu.” Lâm Nặc Y cho hay.
Năm đó, nữ tử con đường Phấn Hoa từng để hạt giống mấy lần luân hồi lặp lại quá trình này, tin chắc cực điểm của nó ngay ở lĩnh vực Tiên Đế, sau khi hoa nở lần cuối cùng liền hoàn thành một lần luân hồi.
Vì vậy, nàng từng thu thập không ít nhân tử linh tính của phấn hoa, cho dù nàng chỉ còn sót lại một tia ý niệm mơ hồ, cũng lần nữa tập hợp ra những phấn hoa đặc biệt từ trong chốn cũ đã từng, tặng cho Lâm Nặc Y.
Tám trăm năm sau, Sở Phong mang Lâm Nặc Y tiến vào chỗ sâu nhất Hỗn Độn, vì nàng bố trí trường vực, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, nhìn chăm chú nàng đột phá, trở thành Thập Quan Vương.
Năm ngàn năm sau, Sở Phong bước ra một bước quan trọng nhất trên con đường tu hành của bản thân, lột xác cuối đường, ầm một tiếng, vỡ nát Hỗn Độn, hắn đã thành đế!
Trường vực che giấu thiên cơ suýt nữa sụp đổ, hắn nhanh chóng bổ sung các loại Tiên Thiên linh vật, Hỗn Độn kỳ trân, để trường vực mênh mông mà phức tạp khôi phục lại.
Không chỉ như thế, đạo quả cựu pháp của Sở Phong theo sát phía sau, cũng phá ải, cuối đường thành đế!
Lần này tuy có chuẩn bị nhưng hắn cũng suýt vẫn lạc, hai đạo quả càng thêm tương xung, cuối cùng bị phù văn trường vực phức tạp nhất hắn khắc ngăn cách.
Thậm chí, hắn không thể không một thân chia làm hai, hóa thành hai mình, từng bên nắm giữ một đạo quả.
Mãi đến rất lâu sau, hắn mới lại dần trở về thành một thân.
Sả người Sở Phong đều là máu, đến cấp độ này còn bị thương, rất lâu không thể cầm máu, tự nhiên có phần nghiêm trọng.
Lâm Nặc Y rơi lệ, tuy rằng nàng đã đặt chân vào lĩnh vực Thập Quan Vương, nhưng lại không cách nào đến gần chỗ Sở Phong phá ải, muốn đi lên lại bị Sở Phong lập tức ngăn cản.
“Không sao, ta chỉ cần tu dưỡng mấy vạn năm là sẽ cường đại cực điểm!” Ánh mắt Sở Phong lập lòe.
Năm tháng Tàn Khư năm 3650000, Sở Phong khôi phục toàn diện, vết nứt trên bản nguyên biến mất, hoàn toàn chữa trị, hắn đã trở thành Tiên Đế song đạo quả!
Sở Phong rèn luyện bản thân, khắc trường vực tuyệt thế sát phạt ở chỗ sâu nhất Hỗn Độn, từ Hỗn Độn Thiên Phạt lôi đình đến tất cả những công kích đại đạo trong cựu pháp, toàn bộ thêm lên người mình, hắn ở nơi đó lấy thân thể đối kháng, lấy hồn quang nghênh kích, đánh giết điên cuồng.
Ở thời đại này, hắn không thể đi ra, không có đối thủ, hắn bèn khai chiến với mình, tách ra song đạo quả, giết đến hai mình gần như tiêu vong, bản nguyên đều vỡ nát.
Nhưng mà hắn chưa từng có bất kỳ do dự nào, bây giờ không thể đi tìm địch thủ, chỉ có thể khắc chế bản thân không đi săn giết Tiên Đế tộc quỷ dị, hắn cứ vậy không muốn sống rèn luyện bản thân.
Lâm Nặc Y đứng bên ngoài trường vực lực sát phạt vô biên, rất lo lắng, lo lắng cho Sở Phong, sợ hắn không tiếc thân, thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nàng nhìn thấy chiến ý sôi trào dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn, thời gian dài dằng dặc lưu chuyển, hắn vẫn luôn khao khát trận chiến kia, khi có một ngày hắn lao xuống Ách Thổ, chắc chắn kinh thiên động địa, chấn động cổ kim!
Sở Phong sát phạt vô số năm tháng, trường vực vỡ nát lại tu bổ, không ngừng luân phiên gia tăng đủ loại thủ đoạn công kích, trấn sát chính mình.
Trong năm tháng Tàn Khư không có địch nhân, trong tình cảnh đặc thù, hắn giết tới điên cuồng, tự mình một người lại dưỡng thành sát khí vô cùng mênh mông!
Hắn tựa như đã chinh chiến mấy kỷ nguyên, khóe mắt chân mày đều lưu chuyển lực sát kiếp.
Cho đến một ngày hắn dừng lại, phát hiện đã qua rất nhiều vạn năm, hắn ngồi xếp bằng tại chỗ thật lâu mới bình phục cảm xúc, quay về yên tĩnh và thâm thúy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá