Thánh Khư

Chương 3156: Cuối cùng rồi cũng có một ngày… (2)

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
“Ta nghĩ… nàng đương nhiên đã trở thành Tiên Đế rồi. Nếu như nàng không thành tựu được thì cấp bậc đó đã định trước sẽ kết thúc, không mở ra nữa, cũng sẽ không lưu lại cho hậu nhân!”
Cẩu Hoàng vô cùng nghiêm túc, cũng rất cẩn thận. Mắt to như chuông đồng ngó ra xung quanh, hơi có vẻ sợ hãi như là sợ bị người ta nghe được.
Trên thực tế đúng là như thế, từ trước đến giờ nó chỉ kính sợ một người, đó chính là Bạch Y Nữ Đế, điều này đã bén rễ ở trong xương cốt luôn rồi.
Với bất kỳ người nào nó đều dám làm càn, kể cả Thiên Đế, bởi vì đó là những người đã từng bị nó liên tục rượt cắn. Năm đó cả thiên hạ này có ai mà nó không dám cắn đâu, chỉ có sinh vật không đủ để nó xuống miệng mà thôi.
Nhưng chỉ duy nhất mỗi vị Nữ Đế đó là nó thật sự không dám bất kính, cho tới bây giờ đều luôn đàng hoàng thành thật, chỉ biết an tĩnh.
“Ta có cách có thể kiểm tra xem nàng rốt cuộc đang ở tình trạng gì, nhưng cấp bậc đó phải không tưởng không niệm thì mới có thể bình yên, một khi các loại ý niệm và tư tưởng khởi lên trong lòng thì sẽ xảy ra chuyện. Một lát nữa chúng ta điên cuồng nghĩ tới nàng, coi thử sẽ xuất hiện cái gì!” Cẩu Hoàng nghĩ kế.
Trong lúc nhất thời, bên trong quan tài bằng đồng yên tĩnh, xác thối và nam tử đầu trọc đều không dám nói tiếp lời.
Thật lâu sau mới có người ở trong quan tài bằng đồng mở miệng nói: “Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ trở về!”
Lúc này, ở ngọn núi thứ nhất, Cửu Đạo Nhất cũng đang lên tiếng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Biến cố xưa nay chưa từng có, ngay cả sinh linh cấp độ cao nhất cũng không chỉ có một kẻ tiến đến, thật sự trở trời rồi, xảy ra đại sự rồi. Có lẽ tương lai sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng.”
Lão thở dài một tiếng, sau đó mới nhớ tới vị kia, nói: “Người đó nhất định sẽ xuất hiện trở lại, cuối cùng rồi sẽ có một ngày quay lại!”
Bởi vì năm đó lúc vị kia rời đi đã thành tựu quả vị Tiên Đế, chân chính vô địch cổ kim!
Hơn nữa đáng sợ nhất chính là, vị đó chỉ mới thành tựu đạo quả không lâu, thế mà vào lúc đó đã từng đánh chết Tiên Đế cùng cấp.
Đây là một kỷ lục duy nhất từ xưa đến nay, tự tay giết chết sinh vật cấp Tiên Đế. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho khởi nguồn sau lưng Cổ Địa Phủ, Hồn Hà, hố chôn… thế lực to như thế cũng phải kiêng kỵ hắn.
Thử hỏi thiên hạ, ngóng nhìn lên trên trời xanh, có ai chỉ mới thành tựu vị quả mà đã có được chiến tích kiểu này hay không? Năm đó không ai có thể sánh bằng được!
Ở bên ngoài lỗ thủng lớn ở bầu trời, trên chiếc thuyền con màu đen đó, sinh vật hình người mông lung từ từ mờ đi, bóng người dần dần biến mất hẳn.
Lần này hắn ta đã định vị thất bại, bị người ta ngăn chặn và che mắt.
Nhưng hắn ta lại lần nữa cất tiếng cười lạnh, dường như cũng đã đạt được lợi ích, trông điệu bộ có vẻ rất có lòng tin sẽ quay về trong tương lai không xa!
Cuối cùng, cả hắn ta và chiếc thuyền con màu đen đều biến mất.
Trên bầu trời, ở bên ngoài lỗ thủng lớn, sương mù xám xịt dày đặc, đồng thời còn có ánh sáng màu đỏ máu lờ mờ hiện ra, từ từ đỏ lên. Mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Kệ các ngươi đấy, cứ làm theo ý mình thôi, có thể sống được ngày nào hay ngày đó, ta nên lên đường thôi.”
Sở Phong đứng dậy sau khi tẩn cho sinh vật màu xám một trận nữa rồi nhét nó vào trong bình, kế đó xách Quân Đà đã sớm bị đánh đến hiện nguyên hình lên.
Lúc này màu trắng bạc quanh thân Quân Đà đã dài đến một thốn, tinh khí dâng trào, năng lượng sinh mệnh nồng đậm không tan.
Rùa, loại sinh vật đại bổ trời sinh này, đừng nói đã từng là Cổ Thánh, bây giờ còn là linh quy cấp Thần, cho dù chỉ là con rùa núi bình thường sống lâu năm như vậy cũng đã rất ghê gớm rồi.
Cho nên Sở Phong mới xách ông ta lên, không phải để cho mình ăn mà là coi như một món quà lễ lớn, một phần tâm ý.
Bây giờ hắn tiện tay xách Quân Đà lên giống như xách theo con gà mái hay con vịt già vậy. Hắn một đường băng qua, chạy đến chiến trường ba bên.
Hắn muốn đi gặp Vũ Thượng Thiên Tôn, muốn đi cứu người. Đồng thời con rùa cổ Quân Đà này chính là vật bồi bổ vượt định mức mà hắn chuẩn bị giữ lại cho ông lão nấu nồi canh tẩm bổ.
Chiến trường ba bên bây giờ đã trở thành chiến trường hai phe, Chiêm Châu Nam Bộ đã thua, không còn tồn tại nữa.
Sở Phong giống như một âm hồn, im hơi lặng tiếng chạy tới. Hắn đi tìm Vũ Thượng. Hắn hơi lo lắng, thật sự sợ lúc này ông lão không chịu nổi nữa.
Sau đó hắn bắt đầu sốt ruột, bí mật dò xét, nhờ vậy mà biết được nửa tháng trước Vũ Thượng lão Thiên Tôn đã rời đi, không ai biết vào lúc nào và đi hướng nào, không rõ tung tích.
Hơn nữa, theo như những người biết chuyện tiết lộ thì lúc ông lão rời đi rất yếu, rất suy bại, hầu như đã đến mức đèn cạn dầu, cho nên mới khéo léo từ chối tất cả lời mời ở lại, tự mình rời đi.
Có người suy đoán rằng ông ấy biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên mới muốn đi tìm đất chôn cho bản thân, tự mình mai táng.
Sở Phong nghe tới đây thì rất khó chịu. Đây chính là hậu nhân của Thiên Đế, thế mà lại sa sút đến nông nỗi này, cuối cùng ngay cả một người đưa tiễn lúc lâm chung cũng không có. Con cháu đều đã bị người ta hại chết, cuối cùng một mình cô đơn đi xa, tự tìm đất chôn cho mình.
Ánh sáng thần thánh nở rộ, Sở Phong biến mất. Hắn cấp tốc rời khỏi đây.
Có thể đi đâu được chứ? Sở Phong nôn nóng, hắn cẩn thận suy tư rồi xác định mấy khu vực. Một là tổ địa gia tộc Vũ Thượng Thiên Tôn, hai là chỗ mấy phần mộ ông ta lập cho con cháu.
Mấy hậu nhân đó, có người để lại hài cốt, còn có người sau khi bị hại chết rồi cũng chỉ còn có mỗi một bộ quần áo.
Cuối cùng, Sở Phong xác định điểm đến đầu tiên, chính là mảnh đất nghĩa địa âm u tĩnh mịch kia.
Ông lão đã từng cho hắn đạo văn bất tử trong gia tộc, ngay cả con dấu bí mật của Thiên Đế cũng cho hắn, đương nhiên còn kể rất nhiều chuyện cho hắn biết, không có gì giấu diếm nhau. Sở Phong biết nghĩa địa nằm ở đâu.
Hắn cảm thấy, ở thời gian sau cùng, sinh mệnh của ông lão đã không còn nhiều, nhớ đến nhiều nhất chính là con của mình, cháu của mình, mấy nhân kiệt ngút trời đó. Ông ta sẽ đi bầu bạn với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tháng trước

emo cháy quá