Thánh Khư

Chương 3511: Đại thế xán lạn, trời xanh tịch diệt (6)

Hiện tại xem ra, vị cường giả ấy hét lớn là... chân tướng chân thật và bản chất nhất?!
Sau đó, Sở Phong lại nghĩ đến lời mà sinh linh quỷ dị từng nói, đại khái ý tứ là nói trời xanh không ổn rồi, sẽ trở thành quỷ vực!
Rất nhiều năm sau, điều này vậy mà cũng thành thực!
“Sinh linh ở chỗ sâu trong Ách Thổ lớn mạnh như vậy sao? Ngay cả trời xanh cũng tiêu diệt!” Trong lòng Sở Phong có tiếng thở dài vô tận, thật sự có chút khó có thể tin.
“Đúng, bởi vì, sau khi cường giả cấp Lộ Tẫn của bộ tộc quỷ dị chết đi, còn có thể tái hiện, hằng trú thế gian, cho dù chúng ta giết chết bọn họ rất nhiều lần đều không được, mọi thứ đều bởi vì Tổ Địa của bọn họ, có thể lần nữa sống lại đi ra từ nơi đó, đây là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.”
Tiên Đế rất khó giết chết, nhưng mà, thế gian này đúng là vẫn còn mảnh đất đặc thù, thủ đoạn có thể sợ, có thể giết chết sinh linh cấp bậc này.
Nhưng mà, Tổ Địa của bộ tộc quỷ dị lại không thể giải quyết!
Lạc Thiên Tiên mang theo Sở Phong rời khỏi trời xanh, trở về hạ giới, trong trời đất nhỏ đặc biệt này, những người khác còn đang luận đạo, không chút phát giác, đều nói chuyện vô cùng hợp ý.
Sở Phong có loại cảm giác rời khỏi nhân thế, giống như đang nhìn từng màn kịch bi hài trong bức tranh, mà hắn tạm thời trở thành người ngoài của bức tranh.
“Tỷ tỷ, ngươi không muốn thật sự sống lại sao?” Lạc Thiên Tiên hỏi cô gái ngã trong vũng máu ở nơi dị thường kia.
“Tuy rằng hy vọng không lớn, nhưng ta cũng hiển chiếu một thân thể, nhưng mà, lại không phải ta của ngày xưa tái hiện, mà là dung hợp với hiện thế, đắp nặn lại.”
Sau khi Sở Phong nghe được, vẻ mặt chấn động, bóng dáng mà cô gái cấp Lộ Tẫn trên con đường Phấn Hoa này hiển chiếu là ai?
Hắn quen không?!
Lạc Thiên Tiên nói: “Bóng dáng mà ta hiển chiếu từ cổ đại, còn là ta khi còn trẻ, chính là Lạc Thiên Tiên, nàng cho rằng còn sống ở thời đại sáng lạn năm đó, ta cũng nên để cho nàng dung hợp thế giới này.
“Ngươi chưa chết, còn sống, ở cổ đại chiếu rọi hiện thế, đạo hạnh của ngươi chung quy sẽ chậm rãi khôi phục, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi đừng khổ sở chống đỡ bộ phận cảnh cũ trời xanh nữa, bằng không sẽ liên lụy bản thân ngươi.” Cô gái của con đường Phấn Hoa nói, sau đó nàng yên lặng.
“Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?” Sở Phong nhìn về phía Lạc Thiên Tiên.
“Đạo hữu đồng cấp gọi ta là Lạc, ngươi vẫn nên xưng hô tên của ta thời kì còn trẻ đi, Lạc Thiên Tiên.” Lạc nói như vậy.
Sở Phong vội gật đầu, đánh chết hắn cũng sẽ không trực tiếp gọi nàng là Lạc, tên mà sinh linh cấp Lộ Tẫn được công nhận, không có mấy người dám trực tiếp gọi, bằng không sẽ xảy ra những chuyện không thể đoán trước.
Tuy rằng chính chủ ở ngay trước mắt, hẳn là sẽ không làm gì hắn.
Nhưng mà Sở Phong cảm thấy, cấm kỵ nào đó ước định mà thành vẫn không chạm vào tốt hơn.
“Ta có thể thỉnh giáo một vài vấn đề không?” Sở Phong hỏi.
Lạc trực tiếp từ chối, nói: “Không thể!”
Sở Phong ngạc nhiên, hắn còn chưa hỏi mà, chưa nói ra là vấn đề gì.
Lạc giải thích: “Ngươi phải hiểu, ắt hẳn liên quan đến sinh linh cấp Lộ Tẫn, mà ta giúp ngươi thôi diễn, có thể sẽ đưa tới ánh mắt của kẻ địch, đạo hạnh của ta bị hao tổn nghiêm trọng, dưới tình huống bản thân đều có thể chết, ta tự nhiên từ chối dây dưa vào nguy hiểm.”
Sở Phong im lặng, vấn đề của hắn quả thật liên quan tới những điều này.
Về phần nữ quỷ bên cạnh hắn, càng không cần hy vọng, nhiều năm như vậy đều không nói chuyện nhiều với hắn.
Khi lần tụ hội này chấm dứt, cho dù là Chu Hi, hay là đám người lão Cổ và đại Hắc Ngưu đều chưa hết ý, đều không nỡ, bởi vì cùng vài vị đạo tử khiêm tốn giản dị trời xanh chí hướng hợp nhau, có chút cảm giác hận gặp nhau quá muộn, tuy đang ly biệt, nhưng mà cũng đang chờ mong lần tụ hội sau.
Sở Phong có thể nói cái gì? Chỉ có lộ ra một nụ cười chua sót, tạm biệt thôi, mọi người từ cổ đại chiếu rọi đến hiện thế.
Bọn họ rời khỏi, trờ về.
Tương lai sẽ như thế nào? Sở Phong cảm thấy cho dù tốt cũng được, xấu cũng thế, mọi thứ đều nhanh đến cuối, sẽ có kết quả.
Nội tâm hắn rung động, cảm giác bất an sâu sắc, có lẽ đại biến cục kinh thiên động địa sắp bắt đầu rồi, bức màn khủng bố đã từ từ kéo ra!
Sở Phong dẫn theo đám người Chu Hi, lão Cổ, Di Thiên, Đại Hắc Ngưu đi một đường, vốn không nhanh.
Trên đường đi, tâm trạng của hắn phức tạp, có thương cảm biệt ly, còn có cảm giác thê lương kinh hãi mà hắn không dám nghĩ đến.
Đặc biệt là cái sau khiến trong lòng hắn giày vò, có loại chua xót khó tả.
“Dương gian đều là chân thật đúng không? Chư Thiên không phải do sinh linh cấp Lộ Tẫn từ cổ đại chiếu rọi đến hiện thế.” Hắn cố gắng muốn thuyết phục bản thân.
Dọc theo đường đi, mỗi khi hắn nghĩ tới cảnh tượng nhìn thấy trời xanh xanh, thì tâm trạng không khỏi phập phồng kịch liệt, có loại cảm giác sợ hãi.
Ngay cả trời xanh đều bị diệt rồi, chỉ còn lại Lạc, hắn đang hoài nghi, năm đó Chư Thiên có thật sự biến mất hay không?
Hắn không thể không nghĩ nhiều, hắn nhớ lại mấy chuyện kỳ dị trước đây, một đêm nào đó, hắn từng nhìn thấy một nam tử xưng là thập thế xưng quan thiên hạ, chảy máu và nước mắt, vô cùng tang thương, nói thế gian đều là lệ quỷ, đều chết hết rồi, không còn được mấy vật sống.
Hôm đó Sở Phong từng chấn động, từng khiếp sợ, chỉ là sau đó dần dẹp lại những suy nghĩ này.
Hiện tại, hắn đến từ trời xanh, nhớ lại chuyện xưa, sao không nghĩ ngợi nhiều được cơ chứ?
Cho nên trong lòng của hắn sợ run.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Chu Hi, hắn lại không nỡ, nghe lời nói hùng hồn của Đại Hắc Ngưu, nó nói muốn giết đến nơi sâu nhất Ách Thổ, Sở Phong lại thấy chua chát, còn có lão Cổ, Hoàng Ngưu… có phải các ngươi đều đến từ cổ đại? Thật ra sớm đã chết hết rồi hay không?
Tuy bọn họ đang ở trước mắt, nhưng hắn lại cảm thấy có chút xa xăm, cứ như cách muôn nghìn sông núi, lại cách không gian lịch sử vô tận, cách bức họa thời gian dài dằng dặc, Sở Phong muốn hét lớn, hắn tuyệt đối không hy vọng suy đoán là thật.
Nhưng tại sao luôn có mấy dấu hiệu đang nhắc nhở hắn, có khả năng chư thế là được chiếu rọi ra?
Hắn vẫn còn nhớ kỹ, Cửu Đạo Nhất và Cẩu Hoàng tranh luận điểm sáng vô tận bên trong con đường Luân Hồi trước chiến trường lưỡng giới.
Khi đó, bọn họ cũng có nhắc tới một bức họa vạn cổ trường thiên, một phương từng nói, trên đời yên tĩnh, toàn bộ thời đại đều chết đi từ lâu rồi, thế gian đều là quỷ vật, là một loại chiếu rọi nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá