Thánh Khư

Chương 3519: Tình nghĩa chém không đứt (2)

Như vậy đủ để chứng minh vết thương của Sở Phong nghiêm trọng như thế nào, tinh túy của những dược thảo quý hiếm đó đã được nhục thân cấp Đại Vũ của hắn nuốt chửng, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh dậy.
Nàng không ngừng truyền sinh lực thuần túy vào cơ thể của Sở Phong để khiến hắn tỉnh lại.
“Sở Phong, huynh tỉnh lại đi!”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Sở Phong nghe được tiếng gọi, linh hồn ở nơi tối tăm dần dần khôi phục, nhìn thấy ánh sáng, sau đó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc nhưng lại vô cùng tiều tụy -- Ánh Hiểu Hiểu.
Mái tóc bạc của nàng đã mất đi độ bóng, váy áo nàng đang mặc trên người cũng rách rưới, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn cùng với nước mắt, nhưng sau khi nhìn thấy hắn mở mắt ra, nàng đã mỉm cười.
“Cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi.”
Sau một hồi, Sở Phong chật vật mãi mới ngồi dậy được, xương cốt kêu răng rắc, toàn bộ trở lại vị trí cũ.
Lần này, hắn bị trọng thương, chủ yếu vẫn là thương tích ở linh hồn, nhưng dù sao cũng được nữ tử trên con đường Phấn Hoa giúp hắn, mới không chịu vạn kiếp bất phục.
Nếu không, vào giây phút cuối cùng hắn bị nhiều vị Đạo Tổ cùng nhau tấn công, chắc chắn thân xác và linh hồn sẽ bị hủy diệt!
Sau đó, hắn phát hiện chính là Cửu Đạo Nhất, đám xác thối liều mạng, gầm lên giận dữ, muốn báo thù cho hắn, cuối cùng tầm nhìn trước mắt hắn tối sầm lại và không còn biết gì nữa.
“Hiểu Hiểu, đừng khóc nữa.” Sở Phong ngồi dựa vào vách đá của khe nứt lớn, vận công hô hấp pháp, hắn hiện tại không có vấn đề gì quá lớn, linh hồn của hắn gần như đã khôi phục sau thời gian dài yên lặng.
Đột nhiên, hắn liếc thấy cái lọ đá, tại sao nó vẫn còn ở đây?
Hắn nhớ rõ ràng, vì cứu Cửu Đạo Nhất, hắn đã đập bình đá, không biết rơi ở hướng nào, sao lại ở đây, không thể nào cùng hắn rơi xuống được.
“Hiểu Hiểu, lọ đá này?” Sở Phong hỏi nàng.
“Lúc muội tìm thấy huynh thì nó đã ở bên cạnh rồi.”
Sở Phong cau mày, chuyện này có chút kỳ lạ, lẽ nào cái lọ đá thật sự có ý thức của chính nó nên tự mình chạy về lại? Lọ Thiên Đế vốn chỉ là gọi đùa, bây giờ ý chí của nó thật sự đã khôi phục toàn diện rồi?!
Hắn thầm nghĩ, nếu không phải cái lọ tự bay tới đây thì hình như có một lực lượng nào đó dẫn dắt nhân quả?
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó hắn không còn suy nghĩ nữa, trước mắt hắn còn có một thiếu nữ tóc bạc, là nàng đã đem mình từ trong khe nứt lớn dưới đất đào lên, nàng vẫn luôn tìm hắn sao?
“Hiểu Hiểu, sao muội lại ở đây?” Sở Phong hỏi.
“Muội… vẫn luôn tìm kiếm huynh.” Ánh Hiểu Hiểu bật khóc, kìm không được mà rơi nước mắt, qua nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ bỏ cuộc, cuối cùng cũng tìm được Sở Phong ca ca.
Sở Phong cảm động, hắn nhớ tới lúc đại chiến, hắn đã gọi Cẩu Hoàng, để nó chăm sóc tốt cho những người đó, nhưng đến lúc cuối lại có người chạy ra ngoài, không theo màn sáng rực rỡ đó rời khỏi, là…Hiểu Hiểu.
“Muội ở lại, không có theo bọn họ rút đi?” Sở Phong hỏi.
“Đúng, muội không nỡ rời bỏ huynh!” Ánh Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên nói, nàng không ngượng ngập, cũng không thì thầm mà trực tiếp nói với hắn.
Sở Phong cảm thấy áy náy trong lòng, càng cảm động, không biết nên nói gì cho hay, cuối cùng hỏi nàng, đại chiến đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, thế giới bên ngoài thế nào.
Khi hắn biết được, một mình Hiểu Hiểu ở lại đây tìm khắp mỗi một tấc đất, tìm được hắn sau hai mươi bảy năm, sống mũi Sở Phong cay cay, hắn đưa tay lên sờ mái tọc bạc rối bù của nàng, nhìn thấy trong đôi mắt to của nàng đều là tơ máu đỏ ngầu, rõ ràng là đã không được nghỉ ngơi tốt, còn có khuôn mặt vô cùng tiều tụy kia, hắn cảm động từ tận đáy lòng, làm sao có thể thờ ơ trước việc có người không quan tâm sống chết, từ bỏ con đường trốn thoát, không màng tất cả để tìm hắn.
“Cảm ơn muội, Hiểu Hiểu, nhưng muội không nên quay lại, dương gian hiện tại hẳn là vô cùng nguy hiểm.” Sở Phong nghi ngờ rằng, sau khi hắn rơi xuống, có một sức mạnh thần bí nào đó đã giấu hắn đi, để hắn thoát được một kiếp.
Nếu không, không chỉ Hiểu Hiểu sớm tìm thấy hắn, mà Đạo Tổ của Ách Thổ cũng tuyệt đối sẽ không buông tha “Hỏa Hóa Đạo Tổ” là hắn.
Những kẻ đó đã nhìn thấy rõ ràng nơi hắn rơi xuống hướng nào rồi.
“Muội nguyện ý quay lại, bây giờ muội rất hạnh phúc.” Ánh Hiểu Hiểu lau nước mắt, cười hiền lành, vô cùng rạng rỡ.
Bên ngoài thế nào rồi? Hiểu Hiểu cũng không biết, bởi vì khu vực hoạt động của nàng có hạn, nàng chỉ ở tại khu vực này, không ngừng đào bới đất, tìm kiếm Sở Phong.
Khi đó, Hiểu Hiểu cũng hôn mê rất lâu, ít nhất cũng hơn một tháng, nàng chưa từng nhìn thấy kết quả cuối cùng của trận chiến, về sau nàng cũng không còn tâm tư để đi tìm hiểu tình hình ở bên ngoài.
Nàng chỉ biết rằng, thế gian bên ngoài mười nhà thì hết chín nhà là tan hoang, những người còn may mắn sống sót chưa được một thành.
Sở Phong quay lại mặt đất, sau khi thay đổi dung mạo, hắn cùng Hiểu Hiểu rời đi, nhìn thấy cảnh hoang tàn và hài cốt ở khắp mọi nơi.
Hắn thở dài, đại tế chắc là đã hoàn thành rồi, rất giống với trời xanh một lần đại tế chết đi tám phần sinh linh, mà hai phần còn lại cũng bị diệt trong những năm tháng tiếp theo.
Liệu những sinh linh ở nơi sâu trong Ách Thổ sẽ còn đến trần gian lần nữa?
Tiếp đó, hắn nhíu mày, không còn nhiều vật chất quỷ dị còn lưu lại, nhưng linh khí của thế gian này đâu? Nó cũng giảm mạnh, chưa đến một phần như ban đầu.
“Thời đại Mạt Pháp sắp đến rồi?” Hắn cau màu.
Trong mấy tháng tiếp theo, Sở Phong dẫn theo Hiểu Hiểu đi khắp thiên hạ, nhưng vẫn không tìm được một cố nhân nào, thậm chí là một sinh vật tiến hóa bậc cao cũng không thấy.
Nhưng họ lại gặp được tu sĩ có cảnh giới rất thấp, hóa ra bọn họ không hề biết kết quả trận chiến đại tế ngày đó, bởi vì đạo hạnh của bọn họ quá thấp, nên lúc đó bọn họ ngay cả tư cách để quan sát đại chiến Đế Tổ cũng không có, không có khả năng nhìn ra ngoài lãnh thổ.
Những cố nhân kia đâu, Cửu Đạo Nhất, xác thối thì sao?
Nghĩ tới đây, hắn đau lòng, nhìn thấy Cổ Thanh sụp đổ, thậm chí còn nhìn thấy Cẩu Hoàng nổ tung trước mắt hắn, máu văng khắp nơi.
“Ngay cả bản thân ngươi cũng chết rồi, những người mà ngươi che chở, được đưa đến chỗ nào rồi!?” Sở Phong tự nhủ.
Không lâu sau, Sở Phong ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, toàn bộ linh khí bên trong thế giới vẫn đang tiếp tục suy giảm, trần gian sắp khô cạn.
Đây là tốc độ suy giảm không thể tưởng tượng được, thế giới rộng lớn này đã không còn thích hợp để tu hành nữa, nếu tiếp tục như vậy, sẽ dẫn đến thời đại Tuyệt Linh, không có linh khí, về sau sẽ không còn tu sĩ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

2 tháng trước

emo cháy quá