Thánh Khư

Chương 3108: Nghìn đời sau còn ai đứng nơi đó? (2)

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
“Đại Đế cả đời làm bạn với chuông, từng tia bản nguyên mà hắn có đều thấm vào trong quả lắc này, ta muốn tìm ra!” Cẩu Hoàng mở miệng.
Nói cho cùng, nó vẫn là vì phục sinh Đế thi.
Không lấy được đại dược có dược tính đủ mạnh, nếu có thể tìm được những tia bản nguyên của Đại Đế thì hiệu quả mang đến cũng tương tự!
Chỉ có điều, năm xưa Đế Chung bị đánh đến sứt mẻ, quả lắc nổ tung, liệu còn sót lại Đế nguyên hay không?
Phải biết rằng, những mảnh vụn bay đến và ghép lại thành thân chuông kia thực ra đều là phần “cặn” còn sót lại, vốn đã mất llinh tính, bị chôn vùi trong vách núi và Hồn Hà, không nhìn ra được bất cứ dị thường nào.
Không thì tại sao sinh vật Vô Thượng lại để chúng ở ngay trong nhà mình? E là đã ra tay tiêu trừ bằng sạch rồi.
Song, những mẩu vụn này rất nhiều, sau khi tạo thành quả lắc, Cẩu Hoàng chăm chú tìm tòi nghiên cứu, không ngờ thật sự tìm ra một tia bản nguyên, có điều nó quá yếu, cũng quá ít.
"Có là được, tương lai tất có hi vọng!" Cẩu Hoàng không còn bi thương nữa.
“Vậy thì đi nhanh thôi!” Sở Phong nói. Nơi này không thể nào ở lại được nữa, vì không ai dám khẳng định khi nào đôi chân trên bia đá sẽ biến mất.
Rốt cuộc vẫn không phải chân thân của vị kia quay về. Giống như suy đoán của sinh vật Vô Thượng, có lẽ đây chỉ là khí tức của hắn ngưng tụ lại, chiếu rọi ra từ trong dòng sông thời gian Vạn Cổ.
Cửu Đạo Nhất thở dài đầy thương cảm, nhưng còn cách nào nữa đâu?
"Đi!" Lão vung tay lên, dứt khoát quay người, không nhìn đôi bàn chân trên bia đá nữa.
“Còn chờ gì nữa, đi mau!” Cẩu Hoàng cũng kêu lên. Nó cầm Đế Chung, vác Đế thi, ôm Tiểu Thánh Viên, sau đó lập tức chạy thoát ra ngoài, nhanh hơn ai hết.
Người đi sau cùng đương nhiên là Sở Phong, hắn phụ trách cản ở phía sau!
“Sư bá, ngươi chậm một chút, chú ý hình tượng!" Nam tử đầu trọc ở đằng sau nhắc nhở.
Quả thật y đang hơi bất mãn, đã bảo là đi tiến đánh Hồn Hà mà, kết quả Cẩu Hoàng lại là kẻ đầu tiên chạy mất, hơn nữa còn mặc chiếc khố chín màu, thật quá dị loại và đỏm dáng.
Không phải ngươi thuộc phái chủ chiến à? Sao bây giờ lại như ó cùng rứt giậu, vắt chân lên cổ phi nước đại chạy như bay, mới chỉ chớp mắt một cái mà cả bóng chó còn chẳng thấy đâu nữa.
“Nói nhảm gì đấy, chạy ngay đi, rời khỏi Hồn Hà!” Cẩu Hoàng gầm nhẹ, đồng thời lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Hù chết bản hoàng!"
Đám người im lặng, không rõ nó có ý gì.
Bọn họ có tu vi nhường nào, thực lực kém cỏi nhất cũng là Lão Cứu Cực, đó là chưa tính đến bóng đen không tên nối liền với thế giới không biết hiển hiện sau lưng Lão Cứu Cực đấy.
Thái Nhất, Võ Phong Tử, Chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết, đều có thể mượn lực!
Chỉ trong thoáng chốc, bọn họ đã rời khỏi vực sâu, chạy đến thế giới trong cửa rồi rời khỏi Hồn Hà, dọc theo lối đi mật trực tiếp trở lại dương gian.
"Sư bá, ngươi phải chạy trốn nhanh đến vậy à?” Nam tử đầu trọc đỏ mặt thay cho nó, Cẩu Hoàng bá khí lâu như vậy, cuối cùng lúc gần đi lại “Khí tiết tuổi già khó giữ được”, mất mặt quá thể.
Cẩu Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy bia đá kia phát sáng, hai chân phía trên vẫn còn bèn thở phào một cái, nói: "Ngươi biết cái gì!"
Sau đó, nó lại lau mồ hôi lạnh lần nữa, dáng vẻ như vẫn còn sợ hãi, nói: “Phu tử nói, hù chết ta rồi!"
Tất cả mọi người không nói gì, con chó này sao tự dưng lá gan lại nhỏ đi thế.
Ngay cả xác thối cũng khinh bỉ nó, đập lên đầu nó một cái và nói: “Ngươi nhìn ngươi kìa, đừng nói với người khác rằng ngươi quen biết ta đấy!”
Cẩu Hoàng không giận mà chỉ hơi ngượng ngùng, nói: “Còn không phải ban nãy sau khi giải trừ phong ấn linh hồn, ta đã biết chuyện gì đang xảy ra à.”
Tiếp theo, nó vội vàng giải thích. Vốn dĩ nó không định tiến đánh Hồn Hà, chẳng qua chỉ muốn phô trương thanh thế, có thể đào thuốc thì đào, không thể thì cũng không miễn cưỡng. Thật ra chủ yếu nó muốn đến đây dạo một vòng, tìm ra quả lắc của chuông.
Trước đó nó không thể để lộ mục đích thật sự của mình, sợ bị Vô Thượng cảm giác được, đến lúc đó mọi thứ đều thành công dã tràng, nên đành tự phong ấn một phần hồn quang.
Cẩu Hoàng nói: “Thật sự ta không ngờ được, chúng ta suýt thì xông lên liều chết với sinh vật Vô Thượng rồi!”
Nó lau lau mồ hôi, lần này thật là chơi với lửa hơi sâu, từ lâu đã đi chệch dự tính ban đầu của nó.
“Ngươi gạt bọn ta, rồi ngay cả bản thân mình cũng lừa gạt, ngươi con chó chết tiệt này!” Xác thối tức giận. Trước kia con chó này cứ bày ra dáng vẻ muốn đi chịu chết, kêu gọi gã rời núi.
Ấy thế mà, hóa ra nó không phải muốn quyết đấu một trận tử chiến, mọi thứ nó làm đều là lừa gã.
Cẩu Hoàng giải thích: "Quả thực ta có cảm thấy Hồn Hà có vấn đề, sinh vật Vô Thượng nhiều khả năng không ra mặt được, nên mới đến xò xét. Có thể thành công đạt tới mục đích của ta thì không còn gì tốt hơn, nhưng dù thất bại cũng không sao, vì ta vẫn còn hậu chiêu.”
Nó nói cho mấy người họ biết, trên người nó quả thật có hậu chiên mà Thiên Đế để lại, có thể đánh ra một đòn, đồng thời sau khi đòn này kết thúc, sẽ có phù văn chói lòa bọc lấy bọn họ rời đi, thậm chí có thể sẽ dẫn họ đến bên cạnh Thiên Đế mất tích.
“Hít…!” Mọi người hít vào một hơi khí lạnh.
Đòn sát thủ của tên chó chết này lại có khả năng mang theo cả nhóm đến cạnh Thiên Đế, tìm ra chân thân? Thật quá kinh người!
“Một nửa khả năng là sẽ đến cạnh hắn, nửa khả năng còn lại là không phải đến chỗ của hắn, nhưng chắc chắn sẽ truyền tống chúng ta đến một khu vực an toàn tuyệt đối.”
Đây là sức mạnh của Cẩu Hoàng, cho nên nó mới dám đến.
Tiếp theo, nó đắc chí nói: “Còn nữa, các ngươi thật sự cho rằng bản hoàng điên rồi, lỗ mãng đến mức muốn đến đây quyết chiến à? Làm vậy không phải là đang đi chịu chết sao! Bản hoàng là ai, đời này có từng thua thiệt bao giờ? Ta đến đây là để đòi lợi ích, hiểu không?! Biết bao nhiêu năm rồi, ta đã nghiên cứu nơi này rất lâu, mày mò ra gần hết rồi!”
Nó lại bổ sung thêm: “Ta tự thôi miên mình, thấy chết không sờn, muốn quyết chiến Hồn Hà, thật ra cũng là muốn nhìn xem còn bao nhiêu cố nhân chưa chết, khơi ra để họ xác chết vùng dậy."
Cái đầu ngươi ấy!
Xác thối, nam tử đầu trọc, Cửu Đạo Nhất đều không còn lời gì để nói, họ nhìn nó chằm chằm với vẻ mặt đầy u ám.
Tên chó chết này, đầu tiên là tự lừa mình, sau đó là dối người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá