Thánh Khư

Chương 3225: Chân tướng không cách nào quay lại (2)

Ầm!
Trận đại chiến nổ ra dữ dội, quả nhiên người này hơn hẳn Đại Thiên Tôn kia, vô cùng mạnh mẽ, thậm chí cuối cùng còn thể hiện ra một phần uy năng của Hằng Tôn.
Không ngờ y có thể giao tranh kịch liệt với Sở Phong!
Đáng tiếc, đối thủ của y là Sở Phong. Không tốn quá nhiều thời gian, Sở Phong đã đánh xuyên y, tia máu đen bắn phụt ra. Đó là do phù văn biến thành hay là dòng máu chân thực của Đọa Lạc Tiên?
Sở Phong đi qua túm lấy y rồi ngồi xổm người xuống, dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh siêu cấp để dò xét cẩn thận, đồng thời sử dụng năng lượng rất mạnh của mình để kiểm nghiệm thân thể y.
Ngoài ra, Sở Phong cũng chạm đến vực sâu, không ngừng phân tích hòng tìm hiểu đến cùng.
Một lát sau, hắn không khỏi nhíu mày, phát hiện ra tình huống rất không ổn. Vực sâu và vật chất hắc ám ở đây rất khó để diệt trừ sạch sẽ, có lẽ không lâu sau đó sẽ lại sinh ra lần nữa.
Bây giờ đánh nát vực sâu, khiến nó nổ tung có mang lại ý nghĩa gì không?
"Ngươi cũng nhìn ra đúng không?" Bóng hình bất tường trên mặt đất nói nhỏ, giọng khàn khàn. Thật ra đây là truyền âm bằng hồn quang, chỉ là mang đến cảm giác rất chân thực, giống như có người đang mở miệng nói chuyện.
"Nếu có thể diệt trừ hắc ám, trả lại bản ngã cho mình thì bọn ta cần gì phải đợi đến lúc này, sớm đã có người ra tay rồi. Dù sao bọn ta từng là chính thống, là con cháu Thiên Đế, những bậc tiền bối kia sẽ không khoanh tay nhìn bọn ta trầm luân, hãm sâu trong bóng tối."
Sinh vật này đang thì thầm, rất bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng, giống như đang kể một chuyện không liên quan đến mình.
“Thật ra vực sâu mà ngươi muốn đánh tan mới là chân ngã nguyên bản, chỉ là chúng ta không thể quay đầu lại nữa, vĩnh viễn rơi vào trong cái hòm hắc ám này.”
Y than nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn miệng vực sâu như thể đang tìm kiếm ánh sáng.
"Thân ở Địa Ngục, ngước nhìn Thiên Đường, đây là số mệnh của bọn ta. Thỉnh thoảng có thể thanh tỉnh như ngày hôm nay, nhưng phần lớn thời gian đều tội ác ngập trời, không có tự chủ.”
Giọng y rất trầm, cũng rất bình thản, nhưng lại nói ra một chân tướng đẫm máu, rất tuyệt vọng, cũng rất thê lương.
Đây mới là sự thật sao? Sở Phong trầm mặc.
Vậy chân thân thức tỉnh ở ngoài kia là ai?
"Chúng ta từng là chính thống, là Tiên tộc truyền thừa và phát triển từ Thiên Đế. Nếu có thể cứu vãn thì cần gì phải đợi đến bây giờ, chịu đựng đến tận đời này để các ngươi đến giải cứu."
Y vẫn đang nói.
Sở Phong im lặng. Đúng là như thế, chi mạch của Thiên Đế chắc chắn vẫn còn người sống, nếu có thể cứu họ thì đã ra tay từ lâu rồi.
"Người bên ngoài, hắn... Không phải là ta ngày xưa. Mà ta, là ta mới đúng!”
Trong vực sâu, sinh vật này đã thanh tỉnh và đang gầm lên khe khẽ. Rốt cuộc y cũng có tình cảm của con người, vô cùng bi thương, khắp người toàn là máu và nước mắt, loại trạng thái này của họ sao đáng buồn đến vậy?
Cả một tộc ai ai cũng đều như thế, không chỉ đơn cử một mình y.
Đọa Lạc Tiên Vương tộc gào khóc trong vực sâu, tuyệt vọng trầm luân trong bóng đêm, không ai có thể cứu bọn họ, chỉ có ngồi trong địa ngục ngước nhìn lên, không thể cứu rỗi.
"Vậy người bên ngoài là ai?" Rốt cuộc Sở Phong không nhịn được, mở miệng hỏi y.
“Hắn chỉ là một loại gửi gắm của ta dành cho tương lai tốt đẹp, hy vọng hắn vĩnh viễn được nhìn thấy mặt trời, không rơi vào hắc ám. Hắn, là tưởng niệm của ta.” Bóng hình bất tường thì thầm.
Sở Phong cảm thấy trĩu nặng, làm sao giết được nam tử trong vực sâu này?
“Ngươi ra tay đi, ít nhất sau khi chém chết ta thì hắn, lời gửi của ta đối với tương lai, có thể sống bình thường một khoảng thời gian, hưởng thụ ánh sáng tươi đẹp.” Nam tử bất tường mở miệng.
“Trong vòng bao lâu hắn sẽ xảy ra chuyện?" Sở Phong hỏi.
“Chắc sẽ sống được một đời của người phàm. Còn sau đó thì có lẽ sẽ chết, hoặc sẽ quay về trạng thái trầm luân vĩnh viễn trong hắc ám.” Nam tử nói nhỏ.
Một đời của người phàm cùng lắm chỉ mấy chục năm, nhiều nhất không quá trăm năm. Nam tử trong vực sâu tạo nên gửi gắm tốt đẹp như vậy, vì sao chỉ có được một khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế?
“Một đời của người phàm, nếu sống cho trọn vẹn và rực rỡ thì cũng đủ nhiều rồi!” Giọng của nam tử bất tường càng trầm hơn.
Sở Phong im lặng, hắn thật sự không xuống tay được. Hắn rất thương cảm cho nam tử này, mà trên thực tế, rất nhiều người trong Đọa Lạc Tiên Vương tộc đều như vậy!
“Ra tay đi, không cần phải thương hại ta. Khi bóng tối quay về, ta không còn là ta nữa, ngươi sẽ thấy ta tuyệt tình, tàn nhẫn, ngang ngược ra sao. Đừng do dự, ta từng rất mạnh trong thế hệ đồng lứa, từng sống những năm tháng rất huy hoàng, không cần bất cứ kẻ nào thương hại!”
Nam tử nói rất nghiêm túc và thật lòng, mời Sở Phong ra tay.
Thấy Sở Phong bất động, y lại mở miệng nói: “Những gửi gắm tốt đẹp của ta, ánh sáng rực rỡ trong lòng ta đang sống ở bên ngoài, hắn còn ở đó!”
Xoẹt!
Rốt cuộc, thừa dịp mình vẫn còn chút thanh tỉnh cuối cùng, y nhào về phía lĩnh vực Nhân Vương của Sở Phong, chủ động chịu chết. Nếu không, thân là sinh vật bất tường trong bóng tối, y muốn tự giải quyết cũng khó khăn.
Sở Phong vung nắm đấm trong bóng đêm, dốc sức và bất đắc dĩ đánh ra một quyền ấn bá đạo cực kỳ mạnh mẽ, cảm xúc của hắn rơi xuống tận đáy.
Ầm ầm!
Ánh sáng chói lòa lại bùng lên, Sở Phong đứng ngoài trời. Hằn đã giải quyết và thanh lọc một cường giả tuyệt đỉnh tiếp cận Hằng Tôn, người kia từng vô song trong thế hệ đồng lứa, nhưng Sở Phong lại rất im lặng.
Trong khi đó, những người khác đang thốt lên kinh ngạc và rung động. Tiến Hóa Giả của các tộc cùng rất nhiều người nữa kích động hét to lên.
Sở Phong không hề vui sướng, dù trong mắt người ngoài thì chiến tích này rất huy hoàng, hắn vừa giải quyết xong một vị cường giả Đọa Lạc Tiên Vương tộc tiếp cận Hằng Tôn, là một sự kiện quan trọng đáng để ghi chép lại, thế nhưng bản thân hắn lại vô cùng im lặng.
Trong lòng hắn bỗng thấy buồn vô cớ, thậm chí hơi khó chịu, thầm than cho nam tử thân trong địa ngục ngước nhìn thiên đường kia. Y thực sự quá đáng buồn, cả đời đều không nhìn thấy ánh sáng, một mình ngồi trong vực sâu ngẩng đầu tìm kiếm chút tia sáng le lói không bao giờ có được.
Cuối cùng, nam tử kia tự mình chịu chết, để lại nguyện vọng cùng ước mơ tốt đẹp nhất của mình, để tưởng niệm của mình sống ở ngoài ánh sáng, thế nhưng đó vẫn còn là hắn ta ư? Chỉ là một loại ký gửi mà thôi.
Vì vậy, trong lúc các tộc đang bàn tán sôi nổi và tỏ vẻ thán phục thì Sở Phong lại khá kìm nén, không nói gì và lại càng không ăn mừng cùng mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá