Thánh Khư

Chương 3096: Vô Thượng giáng lâm (1)

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
Cái này có chút kinh khủng, vô số cảnh giới đều hóa thành bụi, rơi xuống dưới đáy vực sâu.
Những cái hồn vật chất ở đầu kia của Hồn Hà là từ những cảnh giới chết này rút ra từng li từng tí một rồi hội tụ vào một chỗ sao?
Kén tằm chợt lóe lên rồi biến mất, trốn vào điểm cuối cùng, lẫn vào trong khoảng không hỗn độn.
Lúc này Sở Phong cảm thấy lọ đá tựa hồ khẽ kêu lên như chấn động, giống như bị một áp lực nào đó áp chế, nó có phản ửng không hề bình thường, đây là kiêng kị nhưng vẫn phải tiến thêm một bước để đối đầu ư?
Hắn đuổi theo, không quan tâm mà xuyên qua hỗn độn, đánh vỡ điểm cuối cùng, muốn nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng mà trong thế giới hỗn độn kia là hư vô, không có giới hạn, không có tương lai, không có quá khứ, giống như một khoảng trời tách biệt, vô cùng mơ hồ.
Lúc này, Sở Phong cảm thấy kinh hoảng, mơ hồ thấy được bóng đen nặng nề bốn phía, mọi sự kìm kẹp đều không biết từ đâu xông tới, dâng lên những khí tức vô cùng khó hiểu.
Giờ khắc này, bình đá thế mà cũng đang run rẩy.
Nơi đó...... Đã không phải là Hồn Hà mà là một khu vực hoàn toàn khác! Sở Phong cảm thấy chấn động.
Thậm chí, hắn cảm giác được trước kia khí tức của Cổ Địa Phủ cũng cảm nhận được một cỗ khí tức phát ra từ hố chôn Thiên Đế, rất phức tạp, rốt cuộc đó là nơi nào chứ?
Bình đá đột nhiên chấn động!
Sở Phong lập tức đi theo chấn động đó, không hề dừng lại, ngay khoảng khắc hắn vừa dừng chân liền cảm thấy trong đại não trống rỗng, mặc dù rất ngắn nhưng loại cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.
Đứng im một lát, hắn không xâm nhập xuống dưới mà có một cảm giác như vĩnh viễn sẽ không đi được tới chỗ đó, trừ khi có người dẫn đường chỉ lối.
Hắn cấp tốc rút lui, dọc theo đường cũ trở về, có chút lo lắng cho mấy người Cẩu Hoàng và Cửu Đạo Nhất, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lần này bình đá bắt đầu chấn động giống như vừa thoát khỏi một sự trói buộc, Sở Phong không có rơi xuống tại vực sâu dưới đáy, mà quyết định sẽ quay trở về.
Thế nhưng hắn luôn cảm thấy sau lưng giống như là có thứ gì đó cũng đi ra cùng hắn!
Quay đầu lại nhì, trong lòng của hắn phát lạnh, nhưng không hề nhìn thấy cái gì.
Loại cảm giác này thật không tốt, rốt cuộc đã gặp được một kẻ rất mạnh ư?
Đại chiến nổ ra ngay tại vách núi này, hắn nhìn thấy đám Cẩu Hoàng đang liều mạng, khi hắn quay lại, tất cả cuộc bạo chiến đều dừng lại trong nháy mắt.
Sở Phong lúc này có chút hồ nghi, có chút xuất thần, bởi vì hắn nhìn thấy người phía sau Xác thối có chút quen mắt.
Giống như nhi tử của hắn..... Tiểu đạo sĩ. Hắn suýt chút nữa đã bật thốt ra.
Đương nhiên, cũng không phải là nói hình thể dung mạo của Xác thối giống, mà hắn thấy Xác thối điên cuồng nghiêng về phía sau phun ra hồn quang, có thuộc tính và ý vị vô cùng quen thuộc.
Lúc này Xác thối nhìn nam tử bên trong sương mù, có chút không hiểu, có chút hồ nghi, ánh mắt của đối phương, làm sao lại có chút...... Từ ái nhỉ?
“Xùy, ánh mắt gì vậy chứ?” Nó cảm thấy mình đang suy nghĩ lung tung, không có chuyện gì khác liền quay đầu đánh tiếp, kết thúc trận chiến này sẽ đi tìm nam tử bên trong sương mù để trò chuyện tiếp.
Rất khó tưởng tượng nếu bọn họ bắt đầu giao chiến thì ai sẽ là người vội vã, ai sẽ là người phát cuồng.
Oanh!
Sở Phong đột nhiên lại quay đầu nhìn về phía sau, luôn cảm thấy có thứ gì đó đi ra.
Hắn càng phát ra cảm thấy bất an, nơi đây thật lạ lùng, quá khiếp người.
Cùng lúc đó ở nơi xa, đế thi luôn yên tĩnh bất động trong phút chốc cũng oanh một tiếng ngồi dậy, chấn động tới mức Cẩu Hoàng kêu to thành tiếng!
Đế thi đột nhiên cử động và ngồi dậy mà không có bất cứ dấu hiệu nào khiến tất cả mọi người đều chấn động, ngay cả Cẩu Hoàng cũng ngẩn ra, đứng đó kêu to.
Không phải nó bị dọa sợ mà ngược lại, thân thể nó run run, lệ nóng doanh tròng. Những giọt nước mắt phát ra từ niềm vui sướng trong lòng, không kìm được rơi xuống.
"Đại đế!"
Đây là cách xưng hô thân thiết nhất mà nó dành cho người kia. Năm xưa, từ khi còn rất nhỏ, nó đã đi theo bên cạnh vị Đế ấy rồi.
Hắn dắt nó đi qua những tháng năm đẫm máu ấy, băng qua đại thế sáng chói.
Kết quả là, lúc nó còn sống thì người có tu vi thượng thừa và đã sớm trở thành Thiên Đế ấy lại nằm chết trên Đế Chung sứt mẻ.
Thử hỏi làm sao nó không thương tổn, không đau buồn, không rơi lệ cho được?
Năm đó nó bị chặn đánh, vị Thiên Đế này dứt khoát ở lại ngăn địch phía sau, đại chiến với đủ loại Chí cường giả đến từ Hồn Hà, đến từ hố chôn Thiên Đế và Cổ Địa Phủ. Kết quả, ngay cả nó cũng có cơ hội chạy thoát, thế nhưng vị Đế đáng kính của nó lại như một vì sao sáng chói rơi xuống, khiến cả bầu trời đều mịt mờ đen tối, cứ thế chết đi!
Mặc dù chiếc chuông nứt đã mang theo thi thể của hắn lao ra, nhưng còn làm gì được nữa? Vị Đế của một thời đại cũng vẫn chết rồi.
Ba vị Thiên Đế chinh phạt bất tường, quyết chiến với đầu nguồn của quỷ dị đã kết thúc trong buồn bã như thế.
"Đại đế, ngươi sống lại rồi..." Bờ môi Cẩu Hoàng run run, khắp người toàn là máu của kẻ địch, thân thể run lên, lung la lung lay, thất tha thất thểu lao đến.
Tất cả mọi người kinh hãi vô cùng, đều bị dọa cho ngây ngẩn.
Vị Đế đã chết năm xưa, nay sống lại rồi sao?
"Ngài... Trở về rồi?!" Nam tử đầu trọc miệng đắng lưỡi khô, trong lòng kích động, cực kỳ chấn động. Y thật chỉ muốn hét lên thật to.
Võ Phong Tử, Thái Nhất cũng sợ ngây người. Dù họ rất tự phụ, thậm chí có thể xưng là kẻ điên dưới cả vòm trời này, vậy mà bây giờ cũng đều cứng họng, giống như phàm nhân đang đối mặt với thần thoại.
Người trước mắt đây có lai lịch kinh thiên, hôm nay có thể nhìn thấy thi thể của hắn là đã không tưởng tượng nổi rồi, nào ngờ bây giờ còn chứng kiến hắn sống lại?
Chủ nhân Sở nghiên cứu Hắc Huyết, một người già dặn như ông ta mà lúc này cũng như quay về thời niên thiếu, nhiệt huyết dâng trào, kích động đến mức khó tự kiềm chế, trực tiếp quỳ xuống bái lạy.
Không chỉ một mình ông ta mà những người khác ở đây cũng có cảm xúc ấy.
Nhưng chỉ cần là kẻ hơi tỉnh táo thì sẽ thấy ngay điểm khác thường.
Mặc dù Đế thi đột ngột ngồi dậy, nhưng vì sao đôi mắt của hắn đáng sợ quá vậy? Cả con ngươi lẫn tròng trắng đều không có ánh sáng, toàn bộ đều là một màu đen tuyền, tựa như vực sâu tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá