Thánh Khư

Chương 2366: Mạnh mẽ phá vỡ bầu trời (2)

Chương 2366: Mạnh mẽ phá vỡ bầu trời (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhìn đồ trang sức trên mặt đất, bên trong hai mắt của đại Tà Linh sáng tối chập chờn, đôi mắt đẹp có ánh sáng ngũ sắc lấp lóe, nàng ta vẫy tay một cái muốn hủy diệt toàn bộ, cảm thấy bị khinh nhờn, những thứ này đều đã trở thành chất bẩn.

Nhưng nàng lại ngừng động tác lại.

Trước đó, nàng ta muốn thi triển một môn dị thuật, muốn tìm xem tên trộm đã trộm lấy trang sức của nàng ta ở phương nào.

Trong lúc nhất thời, nơi đây có phù quang lưu chuyển, bóng mờ đan xen, đều là chuyện từng xảy ra trước đây không lâu, có chuyện Mạc gia và tổ chức Tây Thiên tranh chấp, cũng có cảnh tượng xảy ra sớm hơn trước khi hư không vỡ ra.

Nhưng là, duy chỉ có không có bóng người của tên giặc cướp kia.

Thế mà không cách nào quay lại? Nàng ta cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.

Lúc ở lòng đất, nàng ta tưởng rằng mình bị xâm nhiễm quá nhiều lực lượng nhân quả, bị đại thế giới này trấn áp, cho nên trong lúc nhất thời quay lại thất bại, thế nhưng là sau khi đến nơi này, rõ ràng nàng ta đã mạnh hơn rất nhiều, dần dần sống sót vượt qua sự ăn mòn của mảnh thiên địa này, kết quả vẫn là như thế.

Tình huống gì?

Trong lòng nàng ta giật mình, trên người tiểu tặc kia có thiên vật cực kỳ đặc thù?

Tâm trạng nàng ta lập tức xấu đi, tên giặc cướp kia cướp sạch toàn thân cao thấp của nàng ta, cướp đi các loại đồ trang sức, khiến cho nàng ta phải áo rách quần manh, mảng lớn da thịt tuyết trắng lộ ra, kết quả thế mà thành công chạy thoát, bảo nàng ta làm sao có thể cam tâm?

Bông tai bị người ta tháo đi, cây trâm trở thành chiến lợi phẩm của người khác, đáng hận nhất chính là ngay cả vớ giày cũng mất đi, đây là chuyện hoang đường đến dường nào, làm sao nàng ta tiếp thụ được?

Cho dù hiện tại tìm về một bộ phận, thế nhưng không cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra.

Nàng ta vận chuyển bí pháp lần nữa, một bàn tay trắng nõn phất qua mi tâm, thoáng chốc có một giọt máu đặc thù tỏa ra hào quang ngút trời, chiếu rọi cả mảnh thiên địa, nàng ta không tiếc thôi động huyết tinh mạnh nhất của bản thân cũng phải tìm thấy tên giặc cướp kia.

...

“Lão Cổ, ngươi nói xem, nếu như chúng ta bị đại Tà Linh bắt được thì làm sao bây giờ, kết cục sẽ như thế nào?” Tại nơi cực kỳ xa xôi, Sở Phong chột dạ hỏi Cổ Trần Hải.

“Còn có thể làm sao, cam đoan bị người ta đánh chết!” Lão Cổ nói.

Sở Phong như con vịt chết mạnh miệng, nói: “Đừng nói chuyện chẳng lành như thế, lỡ mà bị bắt lại, ta trả lại những vật này cho nàng là được, cùng lắm thì đền thêm cho nàng mấy bộ y phục!”

“Huynh đệ, như vậy ngươi chắc chắn sẽ không bị nàng đánh chết.” Hổ Đông Bắc gật đầu.

“Vẫn là ngươi có dự kiến trước, giỏi hơn so với lão Cổ nhiều.” Sở Phong vỗ vỗ đầu vai của hắn ta, giống như là tìm đến loại an ủi về mặt tâm lý nào đó, thở dài ra một hơi.

Hiện tại Hổ Đông Bắc môi hồng răng trắng, bộ dạng là chàng thiếu niên tuấn tú, điển hình là một tên mặt trắng yếu ớt, hắn ta cười khan nói: “Huynh đệ, mặc dù ngươi sẽ không bị đánh chết, nhưng sẽ thảm hại hơn.”

Lão Cổ cười nhạo nói: “Hoàn toàn chính xác là đánh không chết, nhưng tất nhiên là sống không bằng chết!”

“Hai người các ngươi khỏi phải cười trên nỗi đau của người khác, nếu như ta bị bắt lấy, hai tên đồng lõa các ngươi, quân sư đầu chó có thể tốt lành sao? Có lẽ còn thảm gấp mười lần so với ta!”

Lên đường!

Sở Phong mãi miết lo trốn, nhiều lần vận dụng trận vực truyền tống cỡ lớn, sớm đã rời khỏi khu vực thác nước Thông Thiên, đồng thời mỗi lần hắn đi qua thì thần từ thạch ở sau lưng đều sẽ tự động thiêu cháy, hủy sạch sẽ, không chừa chút manh mối nhỏ nào.

Hắn không thể không chạy, mặc dù chưa tận mắt thấy đại Tà Linh kia triệt để sống lại, nhưng hắn có thể tưởng tượng được sức sống mạnh mẽ của loại sinh vật này là cực kỳ đáng sợ.

Một khi đuổi theo thì dù cho hắn có chín cái mạng cũng không đủ để người ta giết, sẽ chết rất thảm.

“Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên tùy tiện động lung tung đến đồ của người chết, quả nhiên là vật che đại hung!” Thiếu niên xinh đẹp nhanh nhẹn - Hổ Đông Bắc thở ngắn thở dài.

Hắn ta cảm thấy, nếu thật sự bị bắt lại, hắn ta và lão Cổ cũng sẽ rất thảm, giống như Sở Phong nói, đều là châu chấu trên một sợi dây, đều không chạy thoát nổi, sẽ có cùng một kết cục.

“Ngực lớn thì giỏi lắm à, có thể bắt được ta đi rồi nói, trốn!” Sở Phong không phục.

Trong quá trình phi hành, lúc đang xuyên qua hư không, Sở Phong dùng Luân Hồi Thổ triệt để bao trùm cả ba người bọn họ, bao bọc như là bánh chưng, hắn cũng không tin, dưới tình huống có hai tầng ngăn cách thiên cơ là lọ đá và Luân Hồi Thổ mà con đại Tà Linh kia còn có thể tìm được hắn.

Dưới loại tình huống này, nếu như hắn bị bắt, như vậy cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, chỉ có thể trách bản thân xui xẻo, khí số đã hết.

...

Tại hiện trường xảy ra chuyện, vết máu ở mi tâm của đại Tà Linh lan ra lóa mắt, hào quang chiếu sáng hư không, bầu trời cũng trong suốt, phảng phất thời gian và không gian đều đã triệt để mất đi huyền cơ, muốn chiếu ra quá khứ, hiện tại và tương lai.

Đây là một môn dị thuật vô thượng!

Nàng ta thề phải tìm ra tên tiểu tặc kia, vận chuyển phương pháp này đủ để đảo loạn càn khôn, chiếu ra chuyện trong quá khứ.

Thế nhưng là, trọn vẹn mười lăm phút trôi qua, tinh thể máu phát ra hào quang nơi mi tâm của nàng ta sáng bóng trong suốt cũng bắt đầu đốt cháy, vẫn không thể nào nghịch chuyển thời không.

Ngược lại, vùng đất này dâng lên sương mù hỗn độn, các loại chuyện đều mơ hồ, không tìm thấy căn nguyên của tiểu tặc kia.

Ba!

Mãi đến thời khắc sống còn, giọt máu đặc thù này nổ tung, lúc đốt cháy đến cuối cùng mới có hình tượng mơ hồ, chiếu rọi ra hình bóng mơ hồ của một thiếu niên.

Mơ hồ nhìn thấy người thật, nhưng vô dụng, chỉ có thể dừng ở đây, không cách nào tiếp tục truy tìm nữa.

Thân thể Đại Tà Linh hơi lung lay, lùi lại mấy bước, thần sắc trên khuôn mặt tuyệt đẹp mà trắng nõn âm tình bất định, nàng ta hao phí một giọt máu đặc biệt mà cũng không có hiệu quả?

Cho dù hiện tại nàng ta ở trong thung lũng, vô cùng suy yếu, nhưng cũng không chỉ như vậy mới phải, nàng ta cao cao tại thượng, quan sát các cường giả, muốn tìm một cái tiểu tặc cũng thất bại, thật sự là... Không có cách nào tiếp nhận.

“Vật báu vô thượng, một món Thiên Bảo cổ xưa!”

Nàng ta triệt để xác định, trên người đối phương có vũ khí cổ đặc thù, nếu không thì tuyệt đối sẽ không như vậy, tất nhiên sẽ phải rơi vào trong lòng bàn tay của nàng ta, không chạy thoát nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

2 tháng trước

emo cháy quá