Thánh Khư

Chương 3118: Trấn áp kẻ địch trên thế gian (3)

"Không thành vấn đề, kêu gọi vùng đất Chủ tế oanh sát người này đi!"
"Không sai, không cần chú ý nhiều như vậy, hôm nay thật sự là khinh người quá đáng!"
Vô luận là cường giả bí ẩn của Tứ Cực Phù Thổ hay quái vật bò ra từ hố chôn, tất cả đều vô cùng phẫn nộ, vừa rồi bọn chúng cơ hồ như bị phanh thây vậy.
Dù là dùng tế văn bảo vệ tính mệnh, nhưng vẫn xem như bị thiệt lớn.
Hiện tại, bọn hắn muốn vận dụng sức mạnh tối kỵ!
Nếu như bình thường bọn hắn cũng không muốn nhắc tới cái kia, không muốn có bất cứ chuyện gì liên quan tới vùng đất Chủ tế, bởi trong thâm tâm vẫn luôn kiêng kị và có chút sợ hãi.
Nhưng bây giờ cái gì cũng không để ý nữa, nếu không ra tay độc đoán thì bọn hắn có thể sẽ gặp nạn, chết ở chỗ này.
Ngay lúc bọn hắn kêu gọi vùng đất Chủ tế, tấm quan tài bằng đồng xanh kia đã trực tiếp quét ngang tới, giờ không còn giống một thanh kiếm to bản nữa mà càng giống một thanh trường đao, quét sạch hàng ngàn quân.
"Hừ, không gian bị khóa!"
"Không, thời gian đang trôi cũng bị dừng lại rồi."
Sắc mặt mấy người đó có thay đổi lớn, tạm thời không có cách nào kêu gọi hoán tế.
"Hai người các ngươi còn chờ cái gì mà không giết nữa, triệu hồi hoán tế!" Quái vật dưới hố chôn hướng về phía Bát Thủ Vô Thượng và cường giả Cổ Địa Phủ rồi rống to.
"Giết!"
Mấy vị vô thượng sinh linh đều bạo phát, bao nhiêu năm không có như vậy, một lần nữa liên thủ lại đuổi giết địch nhân, quyết chiến tử trận.
Ầm!
Bát Thủ Vô Thượng đã thiếu bốn đầu, trông tình thế rất thảm nhưng vẫn cắn răng đánh lên phía trước.
Cường giả Cổ Địa Phủ thiếu đi nửa thân thể, mặc dù phải trực tiếp hóa thân để bảo vệ thân thể nhưng hắn ta vẫn thiếu đi một nửa bản nguyên không cách nào khôi phục được khiến hắn ta suy yếu không ít.
Đinh đinh đinh!
Kiếm khí tung hoành, vách quan tài quét ngang như đao như kiếm, đại sát tứ phương những người ở trong này, một lần nữa khiến bọn hắn phải đẫm máu.
Xoẹt!
Nhộng tằm cũng chịu trọng thương, toàn thân đều là những vết rách đáng sợ, từ vết rách kia bay ra một sợi óng ánh như tơ tằm, so với lưới trong đại đạo còn kinh khủng hơn, phát ra năng lượng mạnh mẽ.
Cho dù như thế nó vẫn liên tục phun ra tơ lụa, đan thành một mảng lưới lớn nhưng không thể vây khốn được vách quan tài, ngược lại còn làm lưới rách, sợi tơ đứt đoạn mất.
Cả người nhộng tắm đều là vết rách, không ngừng phun máu ra ngoài.
"Thần Tàm, ngươi không phải là vô cùng cường đại sao, sao còn thủ thế mà không nhất quyết tử chiến vậy?" Cường giả tại Tứ Cực Phù Địa quát lên.
"Ngươi cút đi, ta đang lột xác, kén tắm không thể bị đánh phá được, ngươi muốn ta lấy máu tự tế lên sao?" Bên trong nhộng tằm truyền tới một âm thanh vô cùng băng lãnh.
"Đừng nhiều lời, giết!"
"Triệu hoán tế địa, mau đánh vỡ quan tài đồng, giết chết người kia!"
Có sinh vật vô thượng rống to.
Ở nơi xa, nam tử đầu trọc nhìn có vẻ lo lắng, hắn ta có cảm giác sợ hãi, không phải sợ mình xảy ra chuyện, mà là lo lắng sư phụ có thể chống đỡ được nhiều vô thượng như vậy không.
Hắn ta biết Cổ Địa Phủ, Tứ Cực Phù Thổ, hố chôn Thiên Đế hơn phân nửa nhận đã được tin tức, nhất định sẽ còn có vô thượng sinh vật chạy đến đây!
Đây quả thực là cảnh thượng đuổi giết Tam Đế năm đó lại tiếp diễn, nam tử đầu trọc thật không nghĩ lại nhìn thấy một màn bi kịch này.
Ầm ầm!
Vực sâu Hồn Hà, dưới mảnh vực hỗn độn phía sau truyền tới một luồng sức mạnh giống như là muốn mở ra một cái cửa hang, kia là...... Vùng đất Chủ tế sao?!
Thật sự xuất hiện một lực lượng tối kỵ muốn thôn phệ hết tấm quan tài bằng đồng xanh kia cùng cả chiếc quan tài đang cổ đang treo ở ngoại vực.
Đinh!
Tấm quan tài bằng đồng xanh phát ra tiếng kêu đinh tai, tỏa ra hào quang chói mắt, phía trên nó từng lớp đồng điều tỏa ra óng ánh, không còn màu sắc tang thương ảm đạm, phảng phất như được tái sinh.
Xoẹt một tiếng, quan tài đồng hóa thành một vệt ánh sáng vọt tới, sau đó ngăn chặn ở đầu kia của thông đạo, trực tiếp niêm phong cửa hang lại.
Lúc này chiếc quan tài bằng đồng xanh óng ánh trong suốt, không giống như những vết gỉ sét loang lổ của kim loại mà óng ánh như tác phẩm nghệ thuật, quá mức đẹp đẽ.
"Có thể đánh giết hắn hay không?! Cường giả dưới hố chôn Thiên Đế lạnh lẽo nói.
"Giết!"
Mấy người liên thủ cùng nhau nhìn thoáng qua phía sau, cố vọt lên đưa tay chụp về phía vực ngoại, muốn cùng liên thủ che trời, bao phủ cả bầu trời của dương gian.
Bọn hắn muốn trực tiếp chụp vào quan tài bằng đồng.
Theo bọn hắn nghĩ, vùng đất Chủ tế không chặn nổi, cuối cùng sẽ phải khuếch trương năng lượng ra, oanh sát Thiên Đế.
Nhưng bọn hắn đã đánh giá vách quan tài bằng đồng kia, lúc này nó tỏa ra hào quang, phía trên khắc nhiều loại đồ án như Thao Thiết, Côn Bằng, Chân Long, cùng viễn cổ tiên dân tế thiên, cảnh tượng tế tổ.
Hiện tại những hình ảnh này được khôi phục, Côn Bằng, Chân Long, Thần Thụy Thú bay lên vồ vập đánh về hướng mấy vị sinh vật vô thượng.
"Hừ, bằng một chút dị loại cũng muốn giết chúng ta, quá yếu ớt rồi, như là côn trùng vậy!"Có người khinh thường cười lạnh.
Nhưng điều khiến bọn hắn rùng mình chính là đây mới là bắt đầu, tấm quan tài bằng đồng xanh kia chiếu rọi ra một thân ảnh, lúc này trực tiếp một bước đi ra!
Ầm ầm!
Côn Bằng, Chân Long, Thao Thiết trước đó đều hóa thành phù văn rợp trời, rơi xuống trên thân thể người kia, tạo thành chiến y.
Đây cũng là một nam tử anh tuấn bừng bừng khí thế, người đó ngẩng cao đầu, khí tức quanh thân hỗ loạn, sải bước đi ra.
Không phải người thật, chỉ là vách quan tài chiếu rọi ra Thiên Đế!
"Sư phụ!" Ở phía sau, nam tử đầu trọc kêu to, hắn ta nhận ra kia thật là sư tôn năm đó của mình, Thiên Đế!
Mặc dù người kia bị khí tức hỗn loạn bao phủ, nhất là bộ mặt đó bị sương mù che phủ không nhìn thấy dung mạo nhưng tuyệt đối có thể phân biệt được đó chính là sư phụ của hắn ta.
"Huynh đệ!" Xác thối cũng đỏ ngầu cả mắt, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng lại được gặp nhau, người kia không chết, hôm nay quan tài đồng chiếu rọi đưa Thiên Đế trở ra.
"Bản hoàng không uổng phí chờ đợi, cố gắng còn sống, rốt cuộc cũng chờ đến ngày này!" Cẩu Hoàng có loại xúc động như muốn khóc, qua nhiều năm như vậy, nó nhận hết gặp trắc trở, quả thực quá khó khăn.
Nó cố gắng còn sống, đối kháng với những vết thương lớn và sự ăn mòn của vật chất, chỉ là vì đợi đến tương lai để lại được nhìn thấy những người kia.
Nam tử anh tuấn bước ra từ quan tài bằng đồng xanh, không còn động kiếm khí nữa mà trực tiếp vung nắm đấm ra, bộc phát một sức mạnh không thể địch nổi. Những quái vật đang bò về ngoại vực đều run rẩy, nhanh chóng đổ dồn về hướng của người này mà ra đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá