Thánh Khư

Chương 3379: Ai có thể một đường không thất bại chứ? (1)

Các tộc trên thế giới đều yên tĩnh, họ cũng đang chờ đợi, có Đạo Tử mạnh hơn sẽ xuất hiện sao?
Trong lòng mọi người loạn hết cả lên, quả thật không có ngọn nguồn gì, họ đổ mồ hôi lạnh thay Sở Phong, dù sao thứ đối mặt cũng là trời xanh mà.
Hắn có thể đánh bại một vị Đạo Tử thì đã xem như là một chiến tích huy hoàng kinh người rồi, thế nhưng trời xanh lại sâu không lường được, có trời mới biết sau đây là loại quái vật gì đến.
Dù sao, mảnh tịnh thổ chí cao trong truyền thuyết kia, từng sinh ra một số nền văn minh tiến hoá vô cùng lộng lẫy, không thể đoán được.
Tiên Vụ tràn ngập, bỗng ở đâu ra một người chạy ra từ cửa của trời xanh, không nhanh không chậm, dáng người không phải rất cao, gầy gò, đôi mắt đặc biệt có thần, tựa như có hai ngọn Tiên Hoả đang cháy lên sâu trong hốc mắt.
Thoạt nhìn hắn đang ở trạng thái thanh niên, nhưng mà, Sở Phong đoán đây chỉ vẻ bề ngoài, người này ít nhất đã đi trên con đường tiến hoá ít nhất trăm năm trở lên.
“Đạo Tử Vân Hằng!”
“Đúng là Vân Hằng thượng nhân đã đích thân đến!”
Rất nhiều người giật mình, nhận ra thân phận của người đến.
Thượng nhân, xưng hô này không đơn giản, bên trong có đức, bên ngoài có Thánh pháp hiện chiếu, phía trên mọi người.
Bình thường mà nói, thế hệ trẻ, trung niên không có tôn xưng này, thân phận và những gì trải qua còn chưa đủ để chống đỡ.
Nhưng mà vị Đạo Tử này lại có được kính xưng này, hiển nhiên là lai lịch không đơn giản.
“Đạo Tử Vân Hằng là một tu sĩ khổ tu hành tẩu khắp nơi ở trời xanh, chuyên trừ điều chẳng lành, tiêu diệt tai ách, với chúng sinh trên thế gian mà nói, hắn có công ích của bản thân.” Có người nói nhỏ.
Dù cho là ở trời xanh thì vẫn còn có di tích đáng sợ và vùng đất cổ đại đầy khốn khổ còn sót lại lượng lớn vật chất chẳng lành, vị đoạ tử này đi khắp nơi, luyện hoá năng lượng quỷ dị, khiến nhiều người cảm phục.
Cho dù là ở đâu, cũng chẳng có ai nguyện ý tiếp xúc với điều chẳng lành, bởi vì thế dễ tổn hại đến đạo hạnh của bản thân.
Cho nên, Vân Hằng được không ít người gọi là thượng nhân.
“Thế gian này, ai có thể một đường mà không thất bại? Không có người vĩnh viễn vô định, ngươi thắng một vị Đạo Tử thì thôi đi, nên rút lui khi còn đang vinh quang. Nhưng ngươi lại càng tự phụ hơn, muốn bay lên trên trời cao à, rồi từ đó nhìn bao quát non sông? Đáng tiếc, hạ giới không sinh ra được kiểu người như thế, ngươi sai rồi!”
Vân Hằng mở miệng, vẫn là giọng điệu hờ hững như trước.
Với lời nói vừa rồi, Sở Phong có hơi cảm động, trên đời này có thể hát vang cả một đường? Không có người nào có thể vĩnh viễn huy hoàng.
Mạnh như Thiên Đế năm đó, lẽ ra phải là sinh linh tối cao cuối đường, bây giờ lại không biết đang nơi nào, rốt cuộc ra sao.
Mỗi một thời đại đều có điểm sáng cho riêng mình, mà cường giả có huy hoàng cũng sẽ có ngày kết thúc, cho dù bọn người Cửu Đạo Nhất, Cẩu Hoàng không muốn chấp nhận.
Cho dù Sở Phong rất tự tin, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng chưa từng nghĩ đến hôm nay, trong một ngày phải chiến với tất cả Đạo Tử.
Thế không thực tế!
Hắn cần tích lũy, ít nhất là, hắn muốn trước tiên đi trên con đường mà hắn thấy rõ mới được, tỉ như, hoàn thiện Thất Bảo Diệu Thuật trước, nếu như lột xác hoàn toàn, đạt được con số chín cao nhất, thậm chí, con số cực hạn, tình hình bên trong chắc sẽ tăng lên nhiều!
Nếu thế, có lẽ hắn sẽ chủ động du ngoạn trời xanh, đi chèn ép tất cả Đạo Tử, kiểm nghiệm đạo hạnh của bản thân!
Nhưng mà, hắn khá không ưa nửa đoạn sau câu nói của vị Đạo Tử kia, lại làm ra giọng điệu thuyết giáo, tưởng mình là ai? Đánh trước một trận rồi nói!
Đây là tâm thái của Sở Phong, mạnh mẽ tự tin, nhất là sau khi cơ thể đã giác ngộ được pháp của con đường nhục thân, lĩnh hội được Bất Diệt Kinh, hiện tại hắn rất muốn biết bản thân lại mạnh lên bao nhiêu.
Thêm nữa, hắn đã hấp thụ vật chất rỗng, hiện tại biến ra vòng sáng màu xanh, còn chưa có thật sự thử uy lực lần nào đâu!
“Ngươi nghĩ ngươi là ai, gì mà thượng nhân, hạ nhân, ta ở đây để tìm thất bại, ngươi phục cũng được, khinh thường cũng được, cuối cùng còn chẳng phải muốn tỷ thí một trận với ta sao? Đến đi!” Sở Phong chỉ hắn, không có gì đáng để nói, ra tay luôn.
“Đã thế thì, vậy thì chiến để nói lý nào!” Vân Hằng bình tĩnh nói, hắn không vui không buồn, cảm xúc trên mặt không hề dao động, tựa như lúc biển sâu đang gió êm sóng lặng.
Sở Phong nhìn chằm chằm hắn, sớm đã nóng lòng không chờ nổi, không biết liệu chăng vị Đạo Tử này có thể cho hắn bất ngờ vui vẻ nào không, nếu mà cùng loại với vật chất “rỗng” thiên địa kỳ trân thì với hắn mà nói, đây chính là một bữa Thịnh yến Thao Thiết, vô cùng hoàn mỹ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể đánh thắng được, nếu mà đại bại, biến thành bi kịch, tất cả thành con số không!
Vân Hằng cau màu, hắn cảm thấy ánh mắt đối phương đầy nóng bỏng, hừng hực, dường như đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế? Đây… là bị bệnh gì thế?
Hắn có suy nghĩ không tốt lắm, hắn gặp tên ma đầu có đam mê đặc thù gì đó sao? Tâm trạng không chút gợn sóng nào của hắn chốc lát lại sinh ra cảm giác chán ghét.
“Giết!”
Vân Hằng chủ động xuất thủ, trên người hắn hiện ra một lớp giáp, rực rỡ, lộng lẫy, thế mà lại lấy lông vũ của Thần Cầm luyện thành chiến y.
Tuy là lông vũ, nhưng lại có cảm giác của kim loại, chói lọi mà mỹ lệ, mặc trên người hắn, che lại toàn bộ điểm yếu trên người hắn.
Đồng thời, trong tay hắn, xuất hiện một cây Thiên La Tán, vù một cái, xoay tròn, sau khi lấy ra thì lướt đến chỗ Sở Phong, Hỗn Độn Khí phóng ra từng dòng.
Hắn đi lên thì vận dụng trọng khí, cây dù này đè sập hư không, năng lượng kinh khủng, theo quỹ đạo nó đi qua nở ra một luồng năng lượng như một đám mây hình nấm.
Đây chính là Thiên La Tán có thể đánh xuyên đất trời, trấn áp trừ ma.
Sở Phong không hề tránh, sau khi ước định mức năng lượng của cây bảo dù này, dòng máu quanh người như tiếng sấm, hắn vận Bất Diệt Kinh, mạnh mẽ chống đỡ lại cây dù lớn này.
Hắn tìm Thương Đạo Tử quyết đấu, bản chất vẫn là ma luyện bản thân, cũng kiệm nghiệm nội dung bên trong và sức mạnh hai quyển kinh tiến hoá nhục thân hắn mới lĩnh hội.
Keng!
Một quyền của Sở Phong nện lên trên mặt dù, tia lửa toé lên, từng tia Hỗn Độn Khí bị đánh tan, đồng thời phát ra tiếng vang to lớn đánh vỡ màng nhĩ của người khác.
Rất nhiều người kêu rên, càng nhiều người gào thảm thiết, che kín lỗ tai, có tơ máu chảy từ hai bên lỗ tai chảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá