Thánh Khư

Chương 3251: Biến mất khỏi thế giới của ngươi (2)

Bởi vì Chu Hi đang suy nghĩ chuyện của Sở Phong, hắn vừa rời đi trước đây không lâu, cho nên nàng còn có chút ấn tượng, nhưng cũng sẽ bị xóa đi, nàng sợ hãi và hoảng hốt.
"Ngươi xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại biến mất khỏi trong thế giới của ta, ngươi xảy ra... chuyện bất trắc sao?" Chu Hi rơi lệ.
Nàng đến từ gia tộc thứ sáu của dương gian, hiểu biết hơn người bình thường rất nhiều, đương nhiên từng nghe nói hoàn cảnh của người đó.
Mà bây giờ, Sở Phong lại biến mất khỏi ký ức của nàng, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng được.
"Không!"
Nàng bất an, sợ hãi, nhưng trong chốc lát, nàng liền phát hiện mình không còn ấn tượng gì, ngay cả cái tên vừa gọi trong miệng cũng lạ lẫm.
"Mình đã đánh mất một thứ cực kỳ quan trọng, đau quá, không nhớ nổi nữa!" Chu Hi thút thít, nàng tự trách, băn khoăn lo lắng, vì đó mà sợ hãi.
"Đó là một người, mình không nhớ ra được hắn, ngươi... mau trở lại!" Nàng khóc và gọi.
Những người có mặt, trong đó có nhiều người thực lực mạnh hơn nàng cũng đều lộ ra kinh sợ, bởi vì bọn họ cũng bị tác động đến, bị ảnh hưởng đến.
Sinh linh càng có thực lực cường đại thì thời gian kiên trì càng có thể dài hơn một chút, tuy không có khác biệt lớn, nhưng bây giờ bọn họ vẫn còn có chút ấn tượng.
Ví dụ như lão Cổ, lão Chu Bác cấp Đại Hỗn Nguyên nổi tiếng đối đầu hắn, tất cả đều sợ mất mật, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng trong lòng đang "trống rỗng".
"Sở Phong, tại sao ngươi lại mờ nhạt, sắp biến mất trong đầu của ta?" Lão Cổ run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Sắc mặt Chu Bác đột nhiên thay đổi, hắn không biết tình huống như thế nào, chẳng lẽ mình đã già đến hồ đồ rồi sao? Tại sao một người như vậy lại sắp biến mất trong đầu.
"Sở Phong dần dần biến mất trong ký ức của ta, từ đây không thấy..." Tần Lạc âm ngày xưa và Thanh âm ngày nay đứng trên một ngọn núi, nàng không hiểu, cũng có chút buồn vô cớ, duỗi tay ra trong không trung, một mảnh hư vô.
Vẻ mặt Quái Long mờ mịt, rất sợ hãi, hắn cảm thấy một đoạn từng trải qua trong đời mình bị chém đứt, không biết là nên may mắn vì giải thoát rồi, hay là nên buồn bã thở dài.
"Sở Phong là ai?" Chỉ trong chốc lát, lão Cổ cũng hoang mang, không nhớ rõ Sở Phong có thân phận và lai lịch gì, ngay cả cái tên này cũng xa lạ.
"Ngươi đang nói Sở Phong à?" Chu Hi đau khổ, nàng biết mình hình như quên đi một người, nhưng lại không biết hắn là ai, bây giờ nghe lão Cổ nói nhỏ, nàng giống như bắt được một cọng rơm cuối cùng, cố gắng muốn nhớ lại nhưng nàng lại không làm được, tu vi của nàng kém quá xa.
"Ta không muốn từ bỏ ngươi, ta muốn nhớ lại ngươi, xuất hiện trong thế giới của ta!" Chu Hi khóc thút thít, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống gương mặt trắng như tuyết của cô.
Ngay cả Võ Phong Tử cũng lộ ra sắc mặt khác thường, cảm thấy kinh ngạc, nhìn xuống một mảnh hư không nào đó.
"Thú vị, người của Tiểu âm Gian vẫn luôn nghe nói đến, hiện tại lại mờ nhạt dần, tiêu tán theo gió, hắn đã gặp phải điều gì? Chẳng lẽ là do kinh văn, trọng khí vị kia lưu lại, sau khi hắn tiếp xúc thì khó có thể chịu đựng? Bản thân muốn không còn tồn tại như truyền thuyết, đây là một loại trải nghiệm thế nào?"
Võ Phong Tử suy nghĩ, ngay cả trí nhớ của hắn cũng mơ hồ, tin tức có liên quan tới người kia sẽ biến mất sạch sẽ trong lòng hắn.
Hắn biết cái này có nghĩa là gì, người kia sắp chết!
Hơn nữa, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, người kia sẽ vĩnh tịch, tất cả vết tích đều bị xóa bỏ sạch sẽ.
Hắn từng nghe tới truyền thuyết này, dù sao, Võ Phong Tử trải qua thời gian cực kỳ dài, bí sử tiếp xúc qua không thể kể xiết!
"Sở Phong... là ngươi sao?!" Yêu Yêu ngẩng đầu lên, cằm trắng nõn hơi hếch lên, nhìn có chút quật cường.
Nàng luôn luôn rất tự tin, trước kia được ca tụng là đệ nhất dưới trời sao, lại thêm dung mạo tuyệt thế, trong mắt thế nhân, có thể nói là phong hoa tuyệt đại.
Nhưng bây giờ, sắc mặt nàng lại lộ ra vẻ lo lắng, không thể ung dung tự nhiên, nàng duỗi những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ra, chạm vào khoảng không.
Thứ nàng nhìn thấy không giống với người khác, nàng có thể nhìn thấy linh hồn giống như Sở Phong!
Nàng nhìn thấy những hạt phát sáng lay lắt như ánh nến, bay lên mảng lớn, sáng tối chập chờn.
Trong số những linh hồn đó, nàng dường như thấy được khuôn mặt của Sở Phong do hạt linh hồn tạo thành đang rời đi, dấn thân vào con đường không thể quay lại!
"Ba Đế thuật quy về một, anh linh chiếu cổ kim..."
Yêu Yêu nhanh chóng ngâm nga, đồng thời duỗi người ra, tay trắng quét qua hư không, hai chân lại bước ra quỹ đạo kỳ dị, nàng giống như đang tiến hành một loại tế tự cổ xưa, lại như đang kết ấn, thi triển bí thuật thất truyền đã lâu.
Cái này rất kỳ dị, cũng rất cổ quái.
Ngôn chú và tế vũ của nàng hợp nhất, thế mà làm cho không gian chấn động kịch liệt, khiến cho mảnh vỡ thời gian bay múa cuồng loạn, thời không cộng hưởng, như thể đang dẫn dắt cái gì!
"Đế tế?"
Giờ khắc này, Võ Hoàng giật mình, trong nháy mắt động dung, hắn tưởng mình nhìn lầm!
Nữ tử kia, thế mà lại biết loại tế vũ thất truyền này?
Nàng muốn làm gì, chẳng lẽ muốn triệu hồi ra một vị Thiên Đế chân chính hay sao?
Ở trong mắt Yêu Yêu, những thứ nhìn thấy khác với người thường, cảnh tượng mơ hồ, "linh hồn" như bồ công anh phát sáng trong đêm tối héo tàn, trôi dạt và đi xa, nàng muốn khai thông!
...
Thân thể Sở Phong đang phai mờ, thậm chí có bộ phận tan rã, bắt đầu hóa thành ánh sáng, thành ánh nến, thành hạt, hắn càng ngày càng trở nên hư vô ẩn hiện.
Cả người trông không chân thật, chỉ là một thân ảnh mông lung.
Thân xác và tâm hồn hắn đều đang chấn động, sao có thể như vậy?
"Ta chỉ nhìn thấy một phần cảnh tượng, đã phải tan biến rồi?"
Hắn không cam tâm, rất nhiều tâm nguyện chưa xong, còn có quá nhiều người đang chờ đợi trùng phùng, gặp nhau, muốn tìm tất cả chuyển thế của bọn họ, nhưng bây giờ chính hắn lại phải chết trước một bước.
"Rốt cuộc ta đã nhìn thấy cái gì?"
Hình ảnh mơ hồ hiển hiện, nơi cuối con đường Phấn Hoa... có một cường giả, tuy rất mông lung, nhưng tuyệt đối là hình người, là sinh linh kia ảnh hưởng đến mọi thứ.
Sở Phong cố gắng nghĩ lại, hắn muốn chết một cách rõ ràng.
Ở cuối con đường Phấn Hoa, sinh linh kia dường như đã chết, nằm ngang trên đường, ngã xuống nơi đó!
"Tóc dài che mặt, cả người là máu..." Sở Phong nói mê, hắn nghĩ lại tới những hình ảnh này!
Sinh linh này không phải cố ý hại hắn, mà là quá cường đại, sự tồn tại của chính hắn đã ảnh hưởng đến toàn bộ sự liên tục và ổn định của con đường tiến hóa Phấn Hoa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá