Thánh Khư

Chương 3518: Tình nghĩa chém không đứt (1)

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­
“Các ngươi đều đi hết cho ta!” Cẩu Hoàng phẫn nộ rít lên một tiếng, sau đó nó bắt đầu phát quang, “ầm” một tiếng, những người đó bị bao phủ lại, dần mơ hồ, biến mất không còn thấy gì nữa.
Nhưng thoáng chốc, như có một bóng dáng tóc bạc chạy ra ngoài, chưa rời đi.
Gầm!
Cẩu Hoàng không quan tâm được nhiều, nó rống to một tiếng, bản thân xông về phía thế ngoại, muốn tử chiến một trận!
Ầm đùng!
Thiên ngoại, các loại Trật Tự đan xen, năng lượng cấp Đạo Tổ sôi trào.
Giết đến cuối cùng, vì cứu Cửu Đạo Nhất, Sở Phong đã đập vỡ bình đá, huy động đàn đá trùng kích.
Sau đó hắn nhìn thấy Cẩu Hoàng tan rã, nổ tung, chết trận ở vực ngoại, hắn còn chứng kiến rất nhiều người ngã xuống...
Mãi đến cuối cùng, hắn cũng ngã xuống, mắt tối sầm lại, không còn cảm giác, rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Gió lạnh thổi qua, cát bụi cuốn lên rễ cỏ dưới đất bay khắp trời, đại địa hoang vu, thiếu sự sống, ngàn dặm không thấy bóng người.
Ở phía xa, có một người phụ nữ tóc bạc, nước mắt lưng tròng, không ngừng đào đất, lúc đầu nàng tìm kiếm như điên, sau đó như một cái máy, mỗi ngày đều như vậy
Ròng rã hai mươi lăm năm trời, nàng một mực đào bới trên vùng đất đóng băng lạnh giá này, hàng ngàn dặm xung quanh đều lưu lại dấu chân của bà.
Phàm nhân nử tử nếu trải qua hai mươi lăm năm, thanh xuân sớm đã phai tàn, tóc xanh nhiễm tuyết, có mấy người có thể cố chấp ở một chỗ mà không ngừng đào đất như vậy.
“Tại sao, nhất định phải ở đây, muội muốn tìm được huynh, nếu còn sống, muội sẽ chăm sóc huynh, nếu huynh đã chết muội sẽ ở bên huynh!”
Nàng lần nữa khóc lớn, chiến dịch đó đã hai mươi lăm năm trôi qua, mỗi một ngày lòng nàng như bị dao cắt, mỗi khi nhớ đến cảnh tượng cuối cùng của năm đó, nàng đều cảm thấy ngột ngạt, toàn thân lạnh buốt.
Bản thân nàng cũng ngất đi nhiều ngày, phải hơn một tháng sau nàng mới tỉnh lại, kết quả nhìn thấy cảnh hoang tàn khắp nơi, khắp nơi trên mặt đất đều là vết máu, tử thi vô số, núi sông vỡ vụn, các anh hùng đều không thấy đâu, chỉ còn lại tàn xương cùng vết máu khô còn lưu lại, loang lổ, ghi lại quá khứ bi thương.
Ánh Hiểu Hiểu khóc lớn rất lâu và bắt đầu động thủ trở lại, nàng nhớ rõ ràng, ngày đó hắn rơi xuống vùng đất này, nàng phát điên tìm kiếm hơn hai mươi năm rồi, vì sao không thể tìm thấy.
Từ dưới mặt đất đào ra rất nhiều xương khô, đó là nỗi bi thương vô tận, nàng thật sự không muốn nhớ lại cảnh tượng cuối cùng của trận chiến năm đó.
Cẩu Hoàng muốn đưa tiễn bọn họ, nhưng nàng lại không nỡ, sợ hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì nàng sớm đã nhận ra lời từ biệt từ trong ánh mắt hắn, đời này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Cho nên, vào giây phút cuối cùng, nàng lao ra khỏi màn sáng, dù thế nào cũng phải ở lại phía sau, cho dù có chết thì nàng cũng sẽ ở lại cùng hắn trên mảnh đất này.
“Sở Phong ca ca, huynh đang ở đâu? Muội đã tìm huynh rất nhiều năm!” Ánh Hiểu Hiểu khóc thút thít.
Trong vòng một ngàn dặm, không có bao nhiêu sinh linh, diện tích lớn đất đai trụi lủi, bất luận là nhân khẩu hay là sự sống trên vùng đất này đều giảm hơn chín phần.
Lại là hai năm qua đi, Ánh Hiểu Hiểu vẫn không ngừng đào bới, nàng muốn đào hết toàn bộ vùng đất này, cho dù nhìn thấy kết quả khó chấp nhận nhất, nàng cũng sẽ tiếp tục đào.
“Tại sao sức mạnh của ta ngày càng yếu đi, tinh túy giữa đất trời này và các loại linh lực phát ra ngày càng mỏng manh?” Ánh Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Váy áo mỹ lệ của nàng năm đó sớm đã rách nát, một nữ tử yêu thích cái đẹp giờ lại không quan tâm đến chúng, và lần nữa bắt đầu tìm kiếm Sở Phòng.
Nàng không hề từ bỏ vùng đất này, vì nàng biết trận đại chiến năm đó đã làm mặt đất biến dạng, nói không chừng Sở Phong đã chìm xuống lòng đất gần đó.
Khắp nơi, có nhiều đỉnh núi bị đứt gãy, kể lại sự kinh hoàng của trận chiến năm đó, toàn bộ vùng đất đều như thế này, có không ít khu vực còn bị chôn vùi.
Cả ngày nay, nàng lại tìm kiếm như thường lệ, khi nương theo một vết nứt mới được phát hiện trên vùng đất để đi xuống, nàng bỗng nhiên giật mình mở to đôi mắt, nàng nhìn thấy bộ chiến y rách nát nát, còn có vết máu…
“Là chiến y của huynh ấy!” Nàng điên cuồng lao xuống, cho dù thời gian đã qua rất lâu rồi những ký ức sẽ không bao giờ phai mờ, nàng vẫn nhớ rõ trong trận chiến cuối cùng năm đó, hắn đã mặc bộ chiến y màu trắng như ánh trăng này.
Nhưng bây giờ, những vết máu trên đó sớm đã biến thành màu đỏ sẫm, vỡ thành nhiều mảnh, ngay bên dưới.
“Sở Phong!” Ánh Hiểu Hiểu khóc lên, lao tới tận cùng dưới đáy của khe nứt lớn.
Nàng sợ hiện thực quá tàn khốc, vẫn chưa thấy bóng dáng của Sở Phong, nàng cũng sợ sau khi tìm thấy hắn rồi thì anh đã là một bộ xương khô lạnh lẽo, nàng không ngừng rơi lệ và gục ngã.
Cuối cùng, nàng đã nhìn thấy một người nằm lặng lẽ trên mặt đất, không nhúc nhích, tay chân có hơi dị dạng, bị trọng thương trong trận chiến năm đó và chưa từng có ai giúp hắn hồi phục như cũ.
Ánh Hiểu Hiểu run rẩy, ôm lấy Sở Phong, như thể tìm được bảo bối quý hiếm nhất, không muốn buông tay, lẩm bẩm: “Huynh chưa chết, muội sẽ mang huynh đi và nhất định chữa khỏi cho huynh!”
Nàng rất sợ hãi, cũng không dám lập tức xem thử Sở Phong còn sống hay đã chết, nàng chỉ muốn tin rằng hắn còn sống.
Phải rất lâu sau nàng mới bình tĩnh trở lại, dùng tay chạm vào tim hắn, dùng Hồn Quang chạm vào xương trán của hắn.
“A, thật sự vẫn còn sống, tốt quá rồi!” Nàng giống như một thiếu nữ không rành sự đời, cười vui vẻ, khóc vui sướng, nhảy cẫng lên tại chỗ.
Từ mất đi đến có lại một lần nữa, niềm vui sướng và cảm động này khiến Ánh Hiểu Hiểu không khỏi khóc thút thít, trước đó nàng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nghĩ rằng cho dù có tìm thấy thì cũng có thể là một thi thể lạnh băng không trọn vẹn, thậm chí chỉ là một mẩu xương vỡ.
“Ông trời ơi, lần đầu tiên ta thành tâm cảm tạ người!”
Sau đó không lâu, nàng phát hiện một cái lọ đá ở bên trong vết nứt trên mặt đất, cách đó không xa có một cái lọ đang mở, bên trong lọ có các loại thuốc quý hiếm.
Nàng biết đây có lẽ là đại dược cứu mạng mà Sở Phong chuẩn bị cho chính hắn vì trận tử chiến này, nhưng rất đáng tiếc, linh túy và dược tính chứa trong đó gần như đã mất hết.
“Trông có vẻ như là cường giả cấp Đại Vũ tự mình vận hành hô hấp pháp và hấp thụ một cách vô thức?” Ánh Hiểu Hiểu hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

4 tháng trước

emo cháy quá