Thánh Khư

Chương 3475: Một ngày đi khắp sông núi tốt đẹp của chư thiên (3)

Ngày hôm sau, Đại Hắc Ngưu say rượu la hét ầm ĩ, tên khốn nạn nào trút say hắn, lại vứt hắn vào phòng củi, còn chưa đi phá động phòng.
u Dương Cáp Mô cũng đánh trống reo hò, chất vấn ai nhét hắn vào trong vò rượu siêu to, chưa nhận được lì xì của lão Tiên Vương nhà họ Chu, cũng chưa nhận được đạo phù của “Sở Đạo Tổ”, càng chưa tìm được đường đến phá động phòng, thật sự khiến hắn rất tiếc nuối.
“Quay người mất trăm triệu!” Ông Lư ngày xưa, Lữ Bá Hổ bây giờ cũng hùa theo, kêu la trong đám người.
Đám người Đông Đại Hổ, lão Cổ, Di Thiên cũng không phải người hiền lành, tất cả đều đánh trống reo hò.
Nói tóm lại vẫn là Hoàng Ngưu điềm đạm nho nhã, không khóc không quấy không hò không gọi, làm một Kỳ Lân xinh đẹp yên tĩnh.
Lúc này, Sở Phong đơn giản và trực tiếp, xác Đại Hắc Ngưu và u Dương Cáp Mô đi, nhốt bọn họ ở trong một căn phòng, sau đó nói với nhóm ông Lư, Đông Đại Hổ, đi phá đi, lát nữa nhận đạo phù của Sở Chung Cực.

Mấy ngày sau đó, Sở Phong và Chu Hi đã trở về nhà họ Chu một chuyến, lại ở Thiên Đình ở vài hôm, rồi bước lên hành trình thuộc về hai người.
Nhiều năm nay bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều, bây giờ cuối cùng cũng ở bên nhau, hai người gặp gỡ từ lúc thanh xuân niên thiếu ở tiểu âm gian, thoáng cái đã trôi qua mười mấy năm.
Bây giờ, cho dù là Sở Phong hay là Chu Hi, bọn họ đều đã có thay đổi không nhỏ, đã trải qua rất nhiều.
Đương nhiên có vài thứ mãi mãi sẽ không thay đổi, tình nghĩa từng sống chết với nhau, theo năm tháng lắng đọng càng trở nên quý giá hơn. Ở thời đại loạn thế sắp mở ra này, có thể trải qua cùng với người trong lòng càng đáng quý trọng.
Rất nhiều sông núi nổi tiếng ở dương gian đều để lại dấu vết của bọn họ, hai người ngắm nhìn cảnh đẹp sông núi dọc đường, ngắm rừng lá phong, tuyết cốc, cuồng cát đại mạc, cùng chu du thiên hạ.
Thời gian này vô cùng yên bình, yên tĩnh, chỉ có hai bọn họ, cả hồng trần đều ở sau lưng, chư thế ồn ào đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Sở Phong chững chạc hơn không ít, nhưng tâm tính lại thả lỏng, không nghĩ chuyện khác, không phỏng đoán khi nào tồn tại vô địch trong Ách Thổ quỷ dị xuất thế.
Trong mắt hắn chỉ có Chu Hi, chỉ có sông núi tốt đẹp này, hắn muốn dẫn vợ mới cưới đi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn, ghi nhớ cảnh đẹp vô biên này, bức tranh sông núi như thơ như họa.
Bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ đều sẽ không quên, sông núi gấm vóc khắc ghi trong lòng.
Lại là thời khắc mặt trời lặn, nắng chiều nhuộm đỏ chân trời.
Chu Hi ngồi trên một cồn cát, nhìn sa mạc lớn không giới hạn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trông đỏ bừng dưới ánh chiều tà. Còn phần bên viền của cơ thể thì giống như gắn lên một lớp màu kim quang trong nắng chiều, cả người xinh đẹp mông lung gần như hư ảo.
Nàng rất vui vẻ, nhiều ngày như vậy chỉ có nàng và Sở Phong ở bên nhau, không có ồn ào của thế giới bên ngoài, cũng không có cảm giác nghẹt thở khi đại chiến sắp xảy ra. Hành trình yên bình, điều thấy suốt dọc đường đều là Tịnh Thổ xuất trần thuộc về hai người bọn họ.
Nhưng nàng biết, không thể tiếp tục như vậy được nữa, nên trở về rồi, nàng không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian của Sở Phong. Nàng hy vọng hắn có thể tiến vào dị vực nâng cao thực lực, từ đó đảm bảo… tương lai hắn có thể sống sót,
Nàng lẩm bẩm, muốn Sở Phong sống sót, tương lai dù thế nào đều không thể xung động, nhất định phải bảo vệ chính mình.
“Nói cái gì thế?!” Sở Phong ngồi trên cồn cát với nàng, khoác vai của nàng, nói: “Tuy nàng đang cười, nhưng lại khiến ta cảm nhận được sự thương cảm vô tận. Ta sẽ không để những chuyện không tốt kia xảy ra, dù thế nào, ta đều sẽ bảo vệ tốt cho nàng!”
“Đừng để ta trở thành vướng bận của chàng, đừng để ta trở thành gánh nặng của chàng. Chàng phải sống thật tốt, cho dù chư thiên đổ xuống, vạn thế trầm luân, chàng cũng phải sống sót.”
“Chàng phải biết chỉ cần chàng sống sót, mới có tất cả khả năng. Cho dù thế giới Đại Thiên sụp đổ, vạn vật suy tàn, Hắc Ám bao phủ chư thiên, nhưng có một ngày nếu chàng đủ mạnh mẽ, thì vẫn có thể thay đổi tất cả. Ta ở năm tháng quá khứ, trong đại mạc nhuộm đỏ ánh chiều, yên lặng đợi chàng!”
“Ta nói là nếu như, ta thật sự biến mất, chàng vẫn có thể du lịch con sông dài thời gian, đến đây gặp ta, ngay điểm thời gian này!”
Chu Hi lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng, tựa đầu lên vai của Sở Phong, vẫn yêu cầu hắn nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân hắn, phải sống sót.
Sở Phong bỗng chua xót trong lòng, sao có thể như vậy? Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép những chuyện đó xảy ra, không để chuyện ngoài ý muốn giáng xuống.
Nếu chư thế không còn, tất cả mọi người đều không còn, hắn nhớ một người, không lẽ chỉ có thể ngược dòng con sông dài thời gian đến điểm thời gian đặc biệt đó mới có thể gặp người kia sao?
Không, điều này tuyệt đối không thể tiếp nhận, bi thương quá rồi!
“Chàng sống sót mới có thể nhìn thấy núi non gấm vóc này, cảnh đẹp vô viên, sông núi như tranh. Nếu chàng đi rồi, thì ta cũng không còn nữa.”
Chu Hi khẽ nói, không có gì để nói với hắn, nhắc đến quá khứ, nói đến tương lai, nàng chỉ nghĩ dù xảy ra chuyện gì, Sở Phong đều có thể sống đến tương lai.
Sở Phong ôm lấy nàng, không muốn nghe những lời thương cảm kia, chỉ muốn nắm lấy hiện tại, quý trọng cái đang có, không để tiếc nuối xảy ra, đây là niềm tin trong lòng hắn.
Nhưng Chu Hi lại sợ hắn không buông bỏ được quá khứ, không nỡ kiếp này, rồi sau khi tương lai xảy ra một số chuyện, cuối cùng chấp niệm của hắn sâu tận xương, không thương tiếc bản thân.
Nàng lại nhỏ giọng khuyên nhủ lần nữa: “Cho dù kiếp này chúng ta đều thất bại, tương lai chắc chắn cũng vẫn có hy vọng, còn sẽ có thế hệ mới càng mạnh hơn. Hãy đợi đến ngày đó!”
“Ta sẽ chờ đợi, nhưng ta cũng phải nắm bắt hiện tại, nếu như tương lai không thể khống chế, trời đất thật sự lún xuống, tương lai ta cũng sẽ lại trở về tiêu diệt bọn họ! Ta sẽ không gửi gắm tất cả hy vọng vào người kế thừa, không để lại phiền phức cho bọn họ!”

Sáng sớm, một tia nắng ban mai cắt qua chân trời, xua tan bóng tối, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi mặt đất, cả thế giới đều giống như được tinh lọc, tinh thần mạnh mẽ.
“Chúng ta nên trở về rồi.” Chu Hi nói.
“Không vội, ta muốn để lại dấu chân của chúng ta ở chư thế.” Sở Phong nhìn về phía xa.
“Thời gian không đủ.” Chu Hi còn muốn nói gì đó, vì nàng thật sự muốn Sở Phong trở nên đủ mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ bản thân trong thời gian không mấy dư dả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Dong

Cấp 2

5 tháng trước

emo cháy quá