Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 994 - 1 cái cưỡi xe đạp nam nhân



Chương 994 - 1 cái cưỡi xe đạp nam nhân




Yagyushiu tỉnh ngộ, hắn đã hiểu rõ.
Không phải bọn hắn phản bội chủ quân, là chủ quân không tin tưởng bọn hắn, rõ ràng có thể tập hợp binh lực nước Wano để đánh nhau một trận cùng Kurozumi Orochi còn có Kaido, hắn không chỉ không làm như vậy, ngược lại căn bản cũng không tin tưởng bọn hắn, ngược lại đi tin tiên đoán kỳ quái kia, cho rằng 20 năm sau có người sẽ đến cứu vớt nước Wano, sẽ để nước Wano trở về.
Chính hắn không làm được sao? !
Nhiều người ủng hộ hắn như vậy, nhiều người đồng ý chiến đấu vì hắn như vậy, nhưng hắn đang làm cái gì? !
Coi tâm ý của bọn hắn là trò đùa, ngược lại đi tin tưởng kẻ địch, làm đồ đần nhiều năm, nhưng dù là như thế, khi đó Yagyushiu vẫn tin tưởng Oden, hắn sẽ tỉnh ngộ, hắn sẽ hiểu ra, hắn nhất định sẽ một lần nữa dẫn mọi người tiếp tục chiến đấu!
Nhưng đến tận khi hắn chết, Yagyushiu đều không nhìn thấy!
Đây chính là phụ lòng tín nhiệm của bọn hắn, đây cũng là từ đầu đến đuôi không tin tưởng bọn hắn!
Không phải Yagyushiu vứt bỏ chủ quân, từ trước đến nay hắn chưa từng làm thế, là chủ quân đến chết đều không tin tưởng bọn hắn!
So sánh ra. . .
Yagyushiu chảy huyết lệ nhìn chằm chằm Wilbur, nhìn hải quân cùng các bình dân kiên nghị ở phía sau.
Nếu như lúc ấy là những người này. . .
Nếu như lúc ấy hải quân này là Oden, như vậy bọn hắn khẳng định có thể đánh với Kaido một trận!
Đúng, cho dù là chết, cũng phải mở mang kiến thức về cốt khí của nước Wano một chút!
"Chính nghĩa sao?"
Yagyushiu lẩm bẩm một câu, liếc mắt nhìn Wilbur một cái, bỗng nhiên cúi người bái Wilbur một cái thật sâu, Yagyushiu khom người mấy giây rồi mới thẳng người dậy, cũng không quay đầu lại mà đi về phía sau.
"Rút lui."
"Đội, đội trưởng?" Một tên hải tặc đờ đẫn nói: "Chúng ta rút lui?"
Yagyushiu không tiếp tục nói chuyện, chỉ nhìn hắn một cái, hải tặc kia lập tức ngậm miệng lại, thi thể thịt nát của đám đồng bạn khác còn nằm ở kia, hắn cũng không dám làm vị này tức giận.
Thấy Yagyushiu mang theo hải tặc rời đi, Wilbur nhìn thuyền rời xa, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thực sự không phải là đối thủ của Yagyushiu.
Bản thân Wilbur vốn không mạnh, trước kia chỉ dựa vào tư lịch để mài ra quân hàm, khi đó còn phòng thủ ở Sabaody, ở nơi kia, có đôi khi đều không dùng đến hải quân bọn hắn, phần lớn thời gian đều để trang trí, chỉ đến khi có hải tặc đến đổ bộ, bọn họ mới xua đuổi một phen, nhưng có đôi khi kết quả cũng không phải rất tốt, năm đó Wilbur ở Sabaody từng bị thương mấy lần, đến khi Clow tiên sinh đến, mới kết thúc loạn tượng kia.
Hắn cũng muốn mạnh lên, hắn rất ao ước được như những thuộc hạ kia của Clow tiên sinh, không nói địa vị như Rida trung tướng, trước kia cô ấy vốn đã rất mạnh, Kuro trung tướng cũng rất mạnh, còn là túi khôn cùng quản gia của Clow tiên sinh, mọi chuyện đều là Clow tiên sinh mở miệng, Kuro trung tướng tới làm, Abra càng không tầm thường, là người mình luôn rất tôn kính, mà cũng rất mạnh.
Đều là thuộc hạ của Clow tiên sinh, hắn cũng không có cảm giác nguy cơ gì, nhưng cần mạnh lên, muốn làm được càng nhiều chuyện cho Clow tiên sinh, Wilbur vẫn luôn cố gắng tu luyện, nhưng tư chất của hắn có hạn, cũng chỉ có thể có chuyện như vậy, cho dù là sau khi ăn trái lần lần này, hắn cũng tự nhận là không phải đối thủ của những cường giả này.
Nhưng may mắn, cuối cùng không khiến Clow tiên sinh mất mặt.
"Tiếp tục phòng thủ, mặt khác, gọi điện cho bản bộ bên kia, tìm kiếm chi viện." Wilbur trầm giọng nói với hải quân bên cạnh.
"Vâng!"
. . .
Ở một hòn đảo khác, David cũng suất lĩnh quân đội đến bên này.
Khác với đám hải quân, David ở đây, bản thân chính là đến chinh phục, đây là một hòn đảo bên ngoài phạm vi thế lực của Cyprien vương quốc, cũng là một tòa đảo cuối cùng trong phạm vi chinh phục lần này.
Xùy! !
Trên người David mặc khôi giáp lang kỵ sĩ xung phong ở phía trước, trong chiến trường, đại kiếm đâm thẳng, trong nháy mắt xuyên thủng thân thể một tên hải tặc, chợt hất lên, mang theo một luồng xung kích cường đại, trực tiếp chém bay đám hải tặc gần đó, rơi trên mặt đất đã không một tiếng động.
Đây là một đám hải tặc cuối cùng, xử lý bọn hắn, tòa đảo này chính là thuộc phạm vi Dressrosa.
Ông!
Chỉ là hắn vừa giải quyết hết một vòng hải tặc này, từ phía sau nhóm hải tặc bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ tung, theo tiếng vang, một vệt sáng kim loại dưới ánh mặt trời đột nhiên bay vụt tới, như cắt chém đậu hũ, cấp tốc chặt đứt đám hải tặc còn lại, đồng thời tiếp tục bay về phía quân đội Dressrosa.
"Ừm?"
David khẽ động cánh tay, đại kiếm chém về phía trước, chém ra kình phong trực tiếp, khiến vật kim loại sáng ngời kia ngừng lại.
"Xoáy lưỡi đao?"
Đó là một thanh xoáy lưỡi đao có ba lưỡi đao, còn kết nối xiềng xích, sau khi bị khí kình ép ngừng lại, chỉ nghe 'Soạt' một tiếng, xiềng xích kéo xoáy lưỡi đao bay về sau, thu tới phía trước đỉnh núi, ở nơi đó, có thêm một thân ảnh.
Đó là một thanh niên để trần lộ ra bắp thịt linh hoạt, thanh niên này dùng một tay cầm xiềng xích, một tay khác cầm xoáy lưỡi đao, tóc dài làm người khác ao ước rối loạn như đám người điên, gương mặt vốn nên tuấn lãng dưới mái tóc kia lúc này tràn đầy dữ tợn, nhe răng cười với David.
"Vương, đó là 'Hung sát lưỡi đao' Herbert! Là cán bộ của đoàn hải tặc Độc Giác." Một tên binh lính tiến lên nói.
"Ta biết."
David gật gật đầu, " Trước đó Wilbur thông qua điện, nói đoàn hải tặc này để mắt tới thế lực của ta, đây là tìm tới ta sao?"
Nói rồi hắn nhìn về phía Herbert, mà phía sau Herbert, cũng dần dần xuất hiện lượng lớn hải tặc.
"Xem ra lại phải đánh một trận."
David nắm chặt đại kiếm, chỉ về phía Herbert, "Nhưng không sao cả, mặc kệ phía trước có vật gì, đều không ngăn cản được tâm nguyện của lão gia, David ta sẽ vì lão gia mà san bằng tất cả!"
Trừ nơi này ra, ở hải vực phía xa, một chiếc thuyền hải tặc thuộc đoàn hải tặc Độc Giác đang tới gần mà David đang ở.
Trên boong thuyền hải tặc có một người với mái tóc cắm lượng lớn vũ sức đang đứng, trong tay nắm lấy một thanh boomerang lớn, trên người có hình xăm giống như là người nguyên thủy.
Hắn là một trong năm cán bộ của đoàn hải tặc Độc Giác, 'Thủy triều chi tuôn ra' Galfo, lần này cũng là đến chinh phục Cyprien vương quốc, nhưng hắn hơi xui xẻo, khi tất cả mọi người xuất động, hắn gặp bão táp, làm trì hoãn mấy ngày, sau đó mới tiến về phía một hòn đảo mục tiêu.
Galfo không kiên nhẫn gào: "Nhanh, nhanh nữa lên, bằng không thì bốn thằng ngu kia đều hoàn thành nhiệm vụ, ta còn chưa tới, thuyền trưởng sẽ tức giận!"
"Đội trưởng, đã nhanh nhất rồi." Một tên hải tặc nói: "Không thể nhanh hơn được."
"Ngươi không thể vạch sao? ! Lấy mái chèo ra, phân đội các ngươi, chèo cho ta!" Galfo trừng mắt nhìn hải tặc kia, liếm môi một cái, "Làm không được, ta sẽ ăn thịt ngươi!"
"Vâng!"
Hải tặc bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, nhanh như chớp chạy đi.
Galfo là người nguyên thủy, mà truyền thống của người nguyên thủy bọn hắn là ăn thịt người.
"A. . . Mau tới đảo đi, thịt hải tặc quá khó ăn, chỉ có thịt đàn bà và trẻ con là ăn ngon nhất, bắt đầu ăn rất non, nhưng nếu có cường giả lời nói, ta cũng không ngại nhấm nháp thịt bọn hắn một chút." Galfo liếm liếm bờ môi, dường như nghĩ đến mỹ vị gì, hưng phấn nở nụ cười.
"Đội trưởng, đội trưởng! Phía trước chúng ta có người a!" Lúc này, một tên hải tặc trên cột buồm thăm dò kêu.
"Có người? Có người có gì kỳ quái." Galfo khó hiểu nói: "Đánh chìm không phải là tốt rồi, đương nhiên, có thịt mềm thì giữ cho ta."
"Có thể, thế nhưng, chỉ có một người."
Hải tặc kia cầm kính viễn vọng, nhìn tới phía trước không thể tin nói: "Một kẻ cưỡi xe đạp trên biển cả. . ."



Bạn cần đăng nhập để bình luận