Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 480 - Ta yêu quốc gia này a



Chương 480 - Ta yêu quốc gia này a




"Oge điện hạ, ngài lại đã cứu chúng ta, thực sự là rất cảm tạ."
Oge vung trường thương, không thèm nhìn hải tặc ngã xuống trên mặt đất, quay người nở nụ cười như ánh mặt trời với người đàn ông đang ôm con gái của mình kia.
"Không có chuyện gì, chỉ cần có ta ở đây, ta nhất định sẽ bảo vệ các ngươi."
"Oge điện hạ. . ."
Người đàn ông kia bị nụ cười của Oge lây nhiễm, nhất thời ngơ ngẩn.
"Chỉ cần có Oge điện hạ ở đây, chúng ta sẽ không có chuyện gì!"
"Đúng vậy, Oge điện hạ là mạnh nhất, hải tặc cái gì, không phải đối thủ của Oge điện hạ!"
"Oge điện hạ!"
"Oge điện hạ!"
Đám người đàn đó đang hoan hô.
Oge nhìn nụ cười xuất phát từ nội tâm của bọn hắn, nhất thời cũng có chút ngơ ngẩn.
Đúng vậy, có ta ở đây, quốc gia này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Hải tặc, thương nhân phạm pháp, những tội phạm kia, chỉ cần có ta ở đây, quốc gia được gọi là 'Bãi săn' này tuyệt đối sẽ không còn có người dám tới gần!
Klein Oge, vẫn luôn cho là như vậy.
Hắn rất mạnh, hắn phi thường mạnh.
Hắn học được Haki cùng phương thức chiến đấu từ chỗ thần bảo vệ của Vương quốc, đồng thời đã vượt qua hắn từ rất sớm.
Hắn còn cứu một lão Hải tặc, học được phương thức chiến đấu đỉnh cấp không có gì không xuyên được kia.
Đã rất mạnh rồi, người nào cũng nghĩ thế, hắn cũng cho rằng như thế.
Hắn là một cường giả ở Klein vương quốc trăm năm mới có, hắn sẽ cứu vớt quốc gia 100 năm qua bị hải tặc coi làm hậu hoa viên này!
. . .
Một lần lại một lần.
Mỗi một ngày, hắn đều không ngừng chiến đấu, giải quyết hết những kẻ muốn xông tới để 'Đi săn'.
Một lần lại một lần.
Một lần lại một lần. . .
"Con gái của ta! !"
Khi Oge chạy tới lại nhìn thấy người đàn ông kia nhào tới trên thi thể con gái mình khóc lóc đau khổ.
"Oge điện hạ. . ."
Người đàn ông kia nhìn thấy Oge, khóc rống nói: "Con gái của ta bị hải tặc đột nhiên xông đến giết chết!"
Một hải tặc?
Oge chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy một người cường tráng như hổ oai hùng kéo một tên hải tặc đã chết tới, trầm giọng nói: "Điện hạ. . ."
"Chuyện gì xảy ra, Barber." Oge hỏi.
"Chủ quan, khi chúng ta đi chống cự hải tặc, tên này vụng trộm lẻn vào. . ." Barber cúi đầu xuống, áy náy nói.
Tên hải tặc kia rất gầy yếu, bên hông hắn chỉ đeo một thanh chủy thủ nho nhỏ.
Mà người đàn ông đang cúi người khóc lóc đau khổ kia lại phi thường cường tráng, đối phó với hải tặc kia, hẳn là chỉ cần một cái tay là có thể làm được chuyện.
Còn có những người đã sớm vây quanh kia, nhiều người như vậy, vì sao lại bị một hải tặc giết người ngay trước mặt như thế.
Vì sao?
. . .
"Oge điện hạ, lại có hải tặc đến, bọn chúng, bọn chúng giết vợ của ta!"
. . .
"Oge điện hạ, cha của ta. . ."
. . .
"Oge điện hạ. . ."
"Oge điện hạ. . ."
"Oge điện hạ. . ."
. . .
Như ác mộng diễn ra, mặc kệ Klein Oge giết chết bao nhiêu hải tặc, đánh bao nhiêu đoàn hải tặc ở hải vực phụ cận.
Vẫn sẽ có cá lọt lưới xâm nhập tới tòa đảo này, sau đó. . .
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, muốn làm gì thì làm.
Không người nào phản kháng. . .
Vì sao?
. . .
"Barber , ta muốn chiêu mộ binh sĩ, chỉ dựa vào hai chúng ta là không đủ, không thể bảo vệ quốc gia."
"Điện hạ, chúng ta không chiêu mộ được binh sĩ."
Barber khổ sở nói: "Từ rất sớm trước kia, Klein vương quốc đã không có binh sĩ, mặc kệ đãi ngộ cao bao nhiêu, quốc dân cũng không nguyện ý làm binh sĩ, bọn họ. . . E ngại hải tặc."
"Vì sao?" Oge rất không hiểu.
"Không biết. . . Có lẽ ta là khác loại đi."
Barber cay đắng cười, tiếp đó trịnh trọng nói với Oge: "Điện hạ, tương lai quốc gia ở trên lưng ngài!"
Vì sao?
Vì sao lại e ngại hải tặc. . .
Vì sao không tòng quân trở thành binh sĩ, bảo vệ quốc gia, chỉ dựa vào một người là đủ sao?
Hải tặc, cùng những thương nhân phạm pháp kia, không phải cũng chỉ bị đâm một thương là sẽ chết sao?
Vì sao vậy?
. . .
"Phản kháng đi! Các ngươi phản kháng đi! Hải tặc chỉ là kẻ bị đâm một thương là sẽ chết, giống như vậy!"
Trên đường phố, Oge cố ý bắt sống mấy hải tặc, triệu tập quốc dân, ở ngay trước mặt bọn họ, một thương đâm chết một hải tặc.
"Ngươi nhìn đi, hắn chết kìa! Hoàn toàn không cần sợ hãi bọn hắn, chỉ cần giống ta là được, bọn chúng cũng là máu thịt, bọn chúng cũng sẽ chết!"
Chỉ là dù Oge nói thế nào, quốc dân của hắn vẫn không có phản ứng, thậm chí có người không đành lòng.
Dù hắn tự mình kéo một người tới để hắn tiến hành tử hình hải tặc, người kia, trừ phát run cùng khóc lóc ra thì không làm được bất cứ chuyện gì.
Phẩm đức 'Thiện lương' cùng 'Ôn nhu' mà Klein vương quốc tự hào nhất tới thời khắc này đã lộ rõ khuyết điểm.
Oge mệt mỏi. . .
. . .
"Vì sao không phản kháng."
Đến tận ngày đó, Oge rốt cuộc không nhịn được, hỏi một ông lão đang đau khổ vật vã vì mất con.
Tình huống của người này cũng giống những người đàn ông khác, ngay trước mắt đám người, rất nhiều người chứng kién, bị một hải tặc đột nhiên xông tới trên đường phố cướp đoạt tài vật, sau đó giết chết con cái của hắn.
Khi hải tặc giết người, trên đường đi có rất nhiều người.
Tên hải tặc kia chạy mất. . .
"Ngài đang nói cái gì a, Oge điện hạ. . . Hải tặc, sao có thể phản kháng a."
Ông lão quỳ xuống đất nhìn thi thể con cái của mình ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đều là vẻ chết lặng cùng không hiểu.
Biểu tình kia khiến Oge như bị sét đánh, hắn cứ đứng lặng ở nơi đó, vẻ mặt dần dần trở nên ngốc trệ cùng mờ mịt.
"Oge điện hạ, không thể phản kháng hải tặc, mặc dù chúng ta tạ ơn ngài đang bảo vệ chúng ta. . ."
Ông lão thấy vẻ mặt của Oge không đúng, còn lên tiếng an ủi ngược hắn: "Nhưng những hải tặc kia chỉ là đến cướp đoạt tài vật mà thôi, coi như ta xui xẻo, con cái bị giết chết, cũng là không thể phản kháng, bằng không lần sau bọn hắn tới, sẽ giết chết càng nhiều người. Chịu đựng một chút là tốt rồi, chịu đựng một chút đợi ngài đến, hải tặc sẽ thối lui."
"Đúng vậy, làm sao có thể phản kháng hải tặc chứ, chúng ta không có lực lượng đó, không giống Oge điện hạ. . ."
"Đúng vậy, Oge điện hạ, chúng ta không phản kháng được hải tặc, bọn chúng thật đáng sợ."
"Đúng vậy, phản kháng một lần còn có một lần, từ trăm năm trước bắt đầu, chúng ta đã không thể phản kháng hải tặc."
"Oge điện hạ, còn mời ngài nhanh đi chống lại hải tặc a, để bọn chúng rời đi."
Đám người chung quanh nhao nhao nói.
Không phản kháng. . .
Chưa từng phản kháng qua.
Là. . . Như vậy sao?
Là như vậy. . .
Oge nhìn về phía những quốc dân kia, biểu lộ của bọn họ đều là không giảng hoà chết lặng.
Bọn họ rất ôn nhu, rất hiền lành, biết trợ giúp người khác, biết trấn an người khác.
Biết người khác xảy ra thảm kịch sẽ hết sức đi hỗ trợ.
Biết một gia đình bị hải tặc giết cả nhà sẽ chủ động đi làm tang lễ.
Nhưng chỉ không có. . .
Phẫn nộ cùng phản kháng.
Ngày đó, mặt trời bị mây đen che đậy, trời mưa to.
Cũng như quốc gia này, vốn là không nên có ánh nắng.
Quốc gia này. . .
Đã chết từ rất sớm.
. . .
"Barber, lực lượng một cá nhân là có hạn."
Ngày đó, toàn thân Oge nhiễm máu tươi, lãnh đạm nói với Barber đang tràn đầy vẻ giật mình.
Dưới chân của hắn là người thân của hắn- Cha, chị gái, anh trai.
"Ta đã từng ngây thơ cho rằng chỉ cần ta đủ mạnh, ta có thể bảo vệ quốc gia này, cứu vớt thế giới này, nhưng ta đã sai, ta có thể giết chết hải tặc, có thể giết chết phần tử ngoài vòng luật pháp, nhưng ta không giết được tư tưởng của quốc dân."
"Ngươi nói ta là thiên tài của Klein vương quốc trăm năm khó gặp một lần, nhưng thiên tài là ta lại không được dùng phương thức bình thường để cứu vớt quốc gia. Muốn cứu vớt quốc gia này, cứu vớt quốc dân nơi này, dựa vào lực lượng một cá nhân là không đủ. . ."
"Hải tặc là đám không thể giết hết, ta cũng sẽ già đi, ta cũng sẽ chết, ký thác hi vọng lên một người như ta là không thực tế."
"Ta muốn kích thích ý thức phản kháng của quốc gia này!"
"Vì thế, ta cần cừu hận, bọn họ không dám phản kháng hải tặc, không dám phản kháng vương thất, ta sẽ buộc bọn hắn phản kháng!"
"Tất cả tội đều đổ lên trên người của ta, để quốc dân e ngại ta, căm hận ta, đến khi bọn hắn rốt cuộc không chịu được, từ đó phản kháng ta!"
"Chỉ cần phản kháng vương thất, bọn họ sẽ phản kháng hải tặc!"
"Cứu vớt quốc gia này, không phải là ta hoặc ngươi, chỉ có quốc gia này tự có giác ngộ, quốc gia này. . . Mới có thể được cứu!"
. . .
"Giết! ! !"
Nhìn dòng lũ người xông lại trước bậc thang, Klein • Oge lộ ra vẻ e ngại, hét lớn: "Không được qua đây! Ta là quốc vương của quốc gia này! !"
Nói rồi hắn vươn tay, năm ngón tay chỉ tới những quốc dân kia.
Ánh mắt của hắn đặt ở trên người Saga xông tới trước nhất, quát: "Ngươi thật sự có dũng khí lật đổ ta sao! !"
"Đúng vậy, chúng ta sẽ không chịu ức hiếp nữa, mặc kệ là hải tặc, hay quốc vương! ! !"
Saga hô to, trong tay cầm đại thương trắng bạc, đâm thẳng qua.
Ánh mắt Oge bình tĩnh nhìn đại thương trắng bạc đâm đến cổ mình, ánh mắt không tự chủ được bay xa, từ trên người hắn, nhìn về phía toàn thể quốc dân lúc này đã kích động.
Ánh mắt kia giống như muốn gắt gao ghi tạc những người này vào trong mắt.
Cuối cùng, ánh mắt nhìn tới sau đám người, thấy hải quân đang cầm đao kia.
Ngươi hỏi ta vì sao?
Đương nhiên là bởi vì. . .
Gương mặt Klein Oge lạnh lùng âm trầm, lộ ra nụ cười, đó như năm, giống lộ ra nụ cười như ánh mặt trời.
Ta yêu quốc gia này.
Nó, đã được cứu.
Xùy! !



Bạn cần đăng nhập để bình luận