Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 777 - Gặp chuyện không nên kinh hoảng



Chương 777 - Gặp chuyện không nên kinh hoảng




Một lát sau, Aquitaine lại nở nụ cười đi đến, sau lưng có người làm một lần nữa đẩy đồ ăn lên.
"Đợi lâu rồi, còn mời các vị dùng cơm."
Khi đám người hầu bắt đầu mang thức ăn lên, Aquitaine tự mình bưng một đĩa thịt đặt ở trước mặt Clow, nói: "Còn mời nếm thử, đây là đặc sản của Korf vương quốc chúng ta, thịt ếch nướng nham."
Trêb một bàn đa số là thịt ếch, bên cạnh điểm xuyết hoa văn, bốc lên mỡ đông, nhìn vào rất muốn ăn.
Chỉ là món ăn vừa mới lên bàn, Rida đã tay lanh mắt lẹ lập tức kéo đĩa tới, cũng không chê bẩn, tay nhỏ trực tiếp bắt lấy ếch xanh gặm một cái.
"Ừm! Ăn ngon!"
Ánh mắt của cô tỏa sáng, quay sang nói với Kikyo nói: "Kikyo tỷ tỷ, đợi chút nữa hãy nhớ kỹ mùi vị này."
"Em không có sao? Cướp của ta làm gì?" Clow liếc mắt.
Aquitaine xấu hổ cười: "Ta lại đi làm một bàn."
"Nghỉ ngơi đi."
Clow nhấn ngón tay một cái, không khí dường như đè ép xuống, mang theo một lực đẩy, đẩy Aquitaine tới chủ tọa.
"Làm quốc vương, lấy ra chút khí khái của vương đi, điểm này ngươi đúng là kém lão ba thần kinh của ngươi, còn cần học thêm." Clow thản nhiên nói.
Aquitaine há to miệng, lộ ra nụ cười khổ, không nói gì.
Clow kéo đĩa thịt bò nướng mà người hầu đưa tới cho Rida còn đang cuồng ăn ở bên kia, chính mình tự rót cho mình một chén rượu, lại rót cho Aquitaine một chén, nói:
"Không cần gấp gáp như vậy, làm việc cần gặp chuyện không sợ hãi, mặc kệ trong lòng kinh hoảng thế nào, ngoài mặt đều phải bình tĩnh, ngươi nhìn ta đi, mọi chuyện đều rất bình tĩnh."
Đó là ngươi chưa gặp được chuyện làm ngươi kinh hoảng .
Kuro nhổ nước bọt trong lòng.
Dáng vẻ vô năng cuồng nộ của cấp trên nhà mình, hắn đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Chẳng qua hiện tại vì việc không liên quan đến mình nên mới mạnh miệng một chút.
"Ta đã biết."
Aquitaine gượng cười nói: "Ta sẽ tỉnh táo."
"Ài, như thế mới đúng chứ, nào, uống một chút."
Clow giơ ly rượu lên, đụng cái chén của hắn một cái rồi uống.
Nói thì nói như thế, nhưng vẻ sầu lo trên mặtAquitaine vẫn luôn không thể biến mất.
Clow cũng không để ý hắn, cũng bắt đầu bắt đầu ăn, thỉnh thoảng đưa món mình cảm thấy ngon tới trước mặt Rida, cả đám ăn gần 1 tiếng, hắn mới buông xuống dao nĩa trên tay.
"Không sai biệt lắm."
Theo hắn dừng lại, các hải quân khác trừ Rida cũng đều dừng tay.
Còn đám CP, căn bản không động mấy ngụm, bọn họ vốn cũng không phải là đến để ăn uống.
"Rida, chớ ăn nữa."
Clow nhìn Rida vẫn đang ăn như gió cuốn kia, gọi một tiếng.
"Ô "
Rida thật nhanh nhét vào miệng một miếng thịt trên bàn ăn, gọn gàng nuốt vào rồi mới lên tiếng đáp.
"Moore, đứng dậy đi, vị trí cụ thể thì đợi chút nữa ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi, ngươi để Rida cảm ứng một chút vị trí của ta."
Nói rồi Clow đứng lên, đi đến phía ngoài cửa sổ.
"Kuro, triệu tập hải quân, thời khắc chờ lệnh."
"Rõ ràng, Clow tiên sinh." Kuro đẩy mắt kính.
Clow trực tiếp đẩy cửa sổ ra, xoay cổ tay một chút, "Hầy, bắt đầu làm việc, không thể ăn không ngồi rồi nữa."
Vừa dứt lời, thân thể hắn đã trôi nổi lên, bay thẳng ra ngoài cửa sổ, quanh người đẩy ra một đoàn sóng khí, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh, như sao băng bay về một phương hướng.
Aquitaine trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm Clow dần dần thấy không rõ bóng dáng, ngơ ngác nói: "Có thể bay."
"Không cần ngạc nhiên, Clow nhà ta có thể bay có, hắn rất lợi hại!" Rida ngẩng cao đầu nhỏ, tự hào nói.
"Đó chính là quả bồng bềnh sao?"
Stussy nói: "Giết đại hải tặc Golden Lion, đạt được chiến lợi phẩm, năng lực chiêu bài của Kim Nghê trung tướng."
Lucci gật đầu: "Đã vượt qua tiền nhân, năng lực này ở trên tay vị này, đã khai phát đến một mức độ không tưởng tượng nổi."
Trên trời cao, Clow bay đi đẩy ra một khối không khí, vọt thẳng tới trước, mà trong cảm ứng của hắn, ông già cố chấp kia sắp chạm mặt những hải tặc kia.
. . .
Lúc này, ở một khu đất đá trống trải, một đám hải tặc trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía trước.
Cầm đầu là một người như núi thịt, trong miệng ngậm lấy cán thuốc, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Nhưng rất nhanh, hắn dừng bước chân lại, bởi vì giữa đất trống phía trước, có một thân ảnh đơn bạc đứng thẳng ở kia, tựa như những thảm thực vật quật cường sinh trưởng ở trong khe đá, đứng thẳng cao ngất, nhưng lại cô đơn.
Người kia.
Sheridan đứng ở kia, tẩu thuốc bị hít vài hơi, phun ra sương mù, nhìn thật lâu, ánh mắt lại nhìn lướt qua nơi cánh tay trái trống kia của người này, nói:
"2 năm không gặp rồi, Noadi, không."
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Phải nói chúng ta đã 20 năm không gặp, , ta cũng không nhận biết ngươi bây giờ."
"Noadi! !"
Hải tặc bên cạnh hắn quát: " Kẻ cầm đầu nô dịch chúng ta!"
"Giết lão!"
"Không sai, giết lão, lão chỉ có một mình, chẳng lẽ còn muốn nô dịch chúng ta sao!"
Đối mặt với đám hải tặc kích động, Sheridan khoát khoát tay, xung quanh lập tức yên tĩnh.
"Sheridan "
Noadi ngập ngừng một chút, nhưng rất nhanh, sắc mặt ông ta trở nên phẫn nộ, quát: "Ngươi muốn xâm chiếm quốc gia của ta sao! Sheridan!"
"Quốc gia của ngươi? Chẳng lẽ đây không phải cũng là quốc gia của ta sao? !"
Sheridan cắn răng nói: "Nó mới không phải quốc gia nô dịch hay quốc gia thợ mỏ, nó là quốc gia hải tặc! Là quốc gia hải tặc đáng được kiêu ngạo!"
"Cho nên ngươi mặc những người này đồ sát quốc dân? ! Gây ra phá hoại? ! Còn cần dùng tới bom nham!" Noadi càng thêm phẫn nộ kêu.
"Không sao cả!"
Sheridan nói: "Một đám không có vinh dự hải tặc, chết thì chết rồi, ngươi cũng phải chết, Noadi! Ta sẽ leo lên vương vị kia, tái tạo vinh quang của quốc gia hải tặc!"
Lời này để Noadi trực tiếp vươn một tay phải còn sót lại ra với bọn hắn.
Một màn này để đám hải tặc vội lui lại một bước, trên mặt chảy ra mồ hôi lạnh, tất cả đều mang theo vẻ khủng hoảng.
Nguyên nhân bọn hắn chậm chạp không dám đánh vào thành Thạch Vương, chính là cái này!
Noadi đã bại, nhưng lão còn chưa chết!
Có bao nhiêu người bởi vì cái tay kia mở ra mà triệt để biến thành một nô lệ không thể tự chủ thân thể.
"Ngươi còn muốn một lần nữa nô dịch ta sao? ! Noadi!"
Quanh thân Sheridan chấn động, thịt thừa trên người trở nên sóng cuồn cuộn, lại như bùn vẩy ra, tản mát ra bốn phía, vật như thịt nát rơi trên mặt đất, giống như là đá bật lên.
"2 năm trước ta thua thiệt thì tin ngươi, ta không ngờ bây giờ ngươi biến bộ dáng đáng ghét này! Hiện tại sẽ không, ngươi đừng hòng nô dịch ta, năng lực của ngươi ta có thể tránh đi!"
Những người khác có lẽ không biết, nhưng là Sheridan rất rõ ràng, hai mươi mấy năm trước, ngay trước khi hắn bị bắt, Noadi đạt được một trái cây tên là trái cây nô nô, có thể thông qua môi giới tiếp xúc vật chất, tảng đá hay thép đều được, hóa thành vòng cổ, chỉ cần người bị đeo vòng cổ, thân thể sẽ không nghe chính mình khống chế, mà hành động theo mệnh lệnh của Noadi.
Năm đó, hắn từng bởi vì báo hiệu Korf vương quốc sắp đi đến đỉnh phong, cho nên dù hắn tiến Impel Down, vẫn không từ bỏ hi vọng, luôn muốn có một ngày mình có thể ra ngoài.
Mộng tưởng thành thật, hắn thật sự đi ra, nhưng khi gặp lại, lại là hoàn toàn không giống Noadi.
Không thể tha thứ!
Tuyệt đối không thể tha thứ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận