Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 93 - Truyện cổ tích người lớn



Chương 93 - Truyện cổ tích người lớn




Shiva đi trên đường, vượt qua đường phố thương nghiệp, trở lại sân chơi, đi vào lâu đài bị tầng tầng thủ vệ canhh giữ kia.
Bên trong lâu đài đâu đâu cũng sáng sủa, giống như mặt trời giữa trưa.
Đó là một con đường cực kì rộng rãi, hai bên là vệ binh mặc áo giáp đứng lặng không biết là điêu khắc hay là người thật, cuối đường lớn là một cầu thang cao lớn, trên cầu thang mới là ba vương tọa, hai vương tọa thoáng lùi về sau, một vương tọa lại thoáng ở phía trước.
Vương tọa ở phía sau là trống không, chỉ có vương tọa ở phía trước kia có một thân ảnh lười biếng ngồi đấy.
Shiva từng bước đi tới, đến phía dưới cầu thang, đột nhiên vung lên áo choàng rộng lớn, lộ ra một thân cơ bắp điêu luyện.
Hắn không hề gầy, ngược lại tràn ngập cảm giác lực lượng, hắn không có nụ cười, ngược lại tràn ngập nghiêm túc.
Shiva quỳ một chân xuống, cúi đầu về phía vương tọa, "Vương tử điện hạ."
Người nằm ở phía trên chính là vương tử chơi trò chơi, hắn lười biếng dùng tay chống đầu, nhìn về phía Shiva.
"Ồ. . . Shiva a, đám hải quân kia như thế nào?."
" Mị lực của Vương tử điện hạ, không ai có thể ngăn cản." Shiva trầm giọng nói.
"Nói cũng đúng. . ."
Vương tử chơi trò chơi lấy ra một tấm gương, dùng tay vẩy tóc một chút, nhìn chính mình trong gương rồi say mê nói: "Bởi vì ta có mị lực cỡ nào, luận về mị lực, không có người nào là đối thủ của ta."
"Không sai, không có người nào là đối thủ của vương tử điện hạ của chúng ta."
Trong vương cung đột nhiên có hai người đi tới, một người trong đó chính là Kaishao đã gặp ban ngày, lúc này hắn đã cởi áo choàng, lộ ra chế phục cảnh vệ đen nhánh.
Một người khác mặc áo khoác trắng, đeo một kính râm hình tròn nhỏ, lộ ra hơn nửa đôi mắt, hắn nở một nụ cười tà, thân hình dị thường gầy gò, nhưng lại rất cao, nhìn giống như một cây gậy trúc.
Hai người dưới cầu thang, quỳ xuống về phía vương tử chơi trò chơi.
"Tham kiến vương tử điện hạ."
"Các ngươi đến à. . ."
Vương tử chơi trò chơi gật đầu nói: "Nói ra thì đã tìm được con oắt kia chưa?."
Kaishao lắc đầu: "Đã phát động nhân thủ, nhưng bần. . . Nơi cứu tế quá lớn, không biết nó nấp ở chỗ nào?."
Vương tử chơi trò chơi nói: "Nhanh đi, cách hội nghị thế giới còn 2 năm, trong khoảng thời gian này chính phủ thế giới sẽ đến kiểm tra thực hư xem Morgati có tư cách tham gia thế giới hội nghị hay không, đừng để oan oắt kia phá hư chuyện của ta."
Kaishao cúi đầu xuống, "Rõ ràng."
"Dr. Arcas, làm thuốc như thế nào rồi." Vương tử chơi trò chơi nhìn về phía người thứ ba.
Dr. Arcas cúi người thi lễ, cười tà: " Chủ nhân tôn quý của ta, trình tự chế tác 'Thuốc hạnh phúc’ đã đầy đủ, tùy thời có thể xuất hàng."
" Phẩm chất của hàng hóa thế nào?." Vương tử chơi trò chơi hỏi.
"Thế giới ngầm đều khen không dứt miệng, dù sao đây là Thần khí giúp quên đi mọi phiền não." Dr. Arcas nói.
"Rất tốt, trộn cùng một nhóm lương thực mới nhất đi."
Vương tử chơi trò chơi đứng lên, đưa tay ra phía trước nắm vào trong hư không một cái, quyết tâm, "Chư quân, chúng ta cùng cố gắng, để Morgati trở nên càng tốt hơn đi!"
3 người đồng loạt cúi đầu, cùng nhau nói: "Vâng."
. . .
Ban đêm ở đường phố thương nghiệp, nhân khí rõ ràng không cao như ban ngày.
Ban đêm ở Morgati, căn bản không mở ra, sân chơi đã đóng lại, mà đại bộ phận cửa hàng ở đường phố thương nghiệp cũng đã đóng cửa, đã mất đi sự vui vẻ và sung sướng như trong truyện cổ tích mà trẻ con mong muốn.
Nhưng nó còn sự vui vẻ và sung sướng trong truyện cổ tích mà người lớn mong.
Clow quyết định đi dò xét chung quanh, Morgati này quá quái dị, quá 'Tội ác', không vì cái gì khác, chỉ vì đường phố thương nghiệp trong đêm này tràn đầy đều là 'Tội ác', hắn làm hải quân chính nghĩa, khẳng định phải cẩn thận dò xét một phen những tội ác này.
DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Hắn cũng không phải thánh nhân, đụng phải nơi chơi vui như vậy, làm sao có thể không đi chơi .
Nhưng bây giờ có một chướng ngại vật.
"Các ngươi muốn đi đâu?" Ánh mắt Rida mang theo dò xét,
Lại có chút nghi vấn.
"Đương nhiên là đi dò xét tội ác, Morgati này cổ quái như vậy, làm hải quân, làm hóa thân của chính nghĩa, phải đi dò xét một phen." Clow biểu hiện rất nghĩa chính.
"Ngươi nói đúng không, Kuro?."
Kuro đẩy mắt kính, quay đầu qua, trên mặt hiếm có xuất hiện một tia đỏ ửng.
"Đúng vậy, Clow tiên sinh, làm hải quân, phải dò xét tội ác."
"A?"
Rida nhướng mày, không tin tưởng nói: "Ngươi chăm chỉ như vậy từ bao giờ thế."
"Xem em nói gì kia, ta thế nhưng là hải quân mà, em ngoan ngoãn trở về ngủ, ban đêm không thích hợp mang theo em, ban ngày còn có nhiệm vụ cho đâu." Clow nhìn về phía Rida.
"Được. . ."
Rida nửa tin nửa ngờ gật đầu, quay người đang muốn rời đi.
"Chờ một chút!"
Đột nhiên, Clow lại nói, "Rida, theo ta đi."
"Ừm? Anh muốn dẫn ta đi sao?" Rida không hiểu rõ xoay người.
Kuro đôi mắt trợn trợn, chuyện gì xảy ra, Clow muốn dẫn Rida đi cảm thụ truyện cổ tích trưởng thành một chút?
Mặc dù cô ấy đã trưởng thành, thế nhưng Kuro biết, từ trước đến nay Clow không có coi cô ấy là người trưởng thành.
Nhất thời, Kuro dùng ánh mắt nhìn rác rưởi nhìn về phía Clow.
"Dò xét tội ác gì đó trước tiên tạm bỏ qua. . ."
Clow quay người nhìn về phía một phương hướng, móc ra một điếu xì gà châm lửa lên, " Người tương đối để ý hình như đã tới."
. . .
"Ha. . . Ha. . ."
Trong hẻm nhỏ đường phố thương nghiệp, một bé gái đang chạy nhanh trong ngõ hẻm đen nhánh.
Ầm!
Nó đụng vào một thùng rác, cả người không khỏi ngã trên mặt đất, cú ngã này khiến thùng rác che lại toàn bộ thân thể gầy ốm của cô bé lại.
"Nó chạy đi nơi nào!"
Ở đầu ngõ, đúng lúc có một đội vệ binh lao ra, nhìn hai bên một chút rồi đuổi về phía trước.
Chờ trong chốc lát thấy chung quanh im ắng, bé gái mới cẩn thận từng li từng tí lật thùng rác ra, nhìn chung quanh một chút, xác định không cóngười, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bé nắm thật chặt đồ vật trong ngực, móc ra xem xét, đó là một bao vải phế phẩm, phía trên có mấy cái bánh bao lạnh lẽo cứng rắn bị cắn mấy lỗ hổng.
"Còn có. . . Vẫn còn ở đó."
Giống như là đang nhìn bảo bối trân quý, bé gái khép bao vải lại, nhét vào trong ngực của mình.
Bánh bao là bé tìm được từ trong đống rác.
Con đường này là nơi duy nhất bé có thể tìm tới đồ ăn.
Bé không dám đến gần sân chơi, mục tiêu quá rõ ràng.
"Có những thức ăn này, là có thể. . . Là có thể để ba mẹ ăn một chút, nhất định phải ăn một chút, không thì sẽ chết." Bé gái kiên định tín niệm một chút, đứng lên đang chuẩn bị đi đến trong hẻm nhỏ.
"Ô. . ."
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói từ sau lưng của bé vang lên.
Một đoàn bóng tối, mượn ánh đèn từ đường phố thương nghiệp, bao phủ bé gái lại.
Bé cứng đờ quay đầu, chỉ nhìn thấy Kaishao mặc áo choàng, đôi mũ cao, cùng một đám vệ binh sau lưng.
"Chơi trốn tìm chơi rất vui sao? Em gái, lúc đầu muốn tùy tiện gãi gãi thì thôi, nhưng điện hạ phát mệnh lệnh, chúng ta chỉ có thể chờ ở đây."
Kaishao chậm rãi đến gần, từ trên cao nhìn xuống bé gái này: "Dù sao, trừ con đường này, ngươi không có nơi nào có thể đi."
Bé gái vô thức ôm chặt bọc vải, lui lại mấy bước, dường như lại kịp phản ứng cái gì, phẫn nộ nhìn chằm chằm Kaishao: "Đồ ác ma này!"
"A. . . Quả nhiên, không uống thuốc."
Kaishao vươn tay, "Đến, ngoan một chút, đi theo ta đi, sau khi được điện hạ cứu tế, ngươi sẽ không có những cảm xúc rối loạn lung tung này, làm một người hạnh phúc vui sướng sống qua cả đời này."



Bạn cần đăng nhập để bình luận