Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 418 - Liền cái này?



Chương 418 - Liền cái này?




"Đây là. . ."
Russell đứng ở một bên khác nhìn màn sắt màn che trời lấp đất kia, mặc dù hắn đội mũ giáp thấy không rõ biểu lộ, nhưng vẫn có thể nhìn ra có chút sững sờ.
Vật kia quả thật có chút quá khoa trương.
Khó trách tiền truy nã gần 3 ức.
"Nghe nói 'Hoàng kim Đô đốc' có được bảo tàng bằng một quốc gia, thì ra là thế, cái gọi là bảo tàng chính là cái này à." Russell lên tiếng.
"Kỵ sĩ trưởng, bây giờ nên làm gì?" Một tên kỵ sĩ ghé sát tới, hỏi.
"Rút lui đi, chúng ta không phải vị đối thủ của vị hải quân tràn ngập vinh quang kia, đáng tiếc, vốn định giải quyết tranh chấp. . ."
Russell khoát khoát tay, đột nhiên nhìn về phía cái kia bị mở ngực mổ bụng nằm tại kia Bellamy, "Nam nhân kia còn chưa có chết, có lẽ còn có cơ hội."
"Ha ha ha, có phải đã bị dọa đến mức không thể động đậy, không sai, đây chính là năng lực của bổn Đô đốc, mặc kệ tốc độ của ngươi nhanh thế nào, cũng tuyệt đối không tránh được công kích trong phạm vi này !"
Vẻ mặt Roberts đắc thắng.
"Ừm, lời này ta đồng ý với ngươi, đúng là như vậy."
Clow gật gật đầu.
AOE khắc thao tác nhỏ, chí lý thiên hạ.
"Rắn độc."
Clow vươn tay về phía trước khẽ nắm, rễ cây hình thành mặt đất lập tức bắn ra một bức tường cao hình gợn sóng trước mặt hắn, chặn lại màn sắt màn che trời lấp đất bắn tới kia.
Phanh phanh phanh phanh! !
Vũ khí tản ra đánh vào tường cao, ngay lập tức khiến tường cao xuất hiện từng lỗ rách, nhưng vũ khí còn chưa thể hoàn toàn đột phá tới, những lỗ hổng kia đã hợp lại, làm đống vũ khí kia kẹt lại.
"Ngươi có thể cản bổn Đô đốc bao lâu?"
Roberts thấy cảnh này hoàn toàn không để ý, còn tăng cường độ vận chuyển, lượng lớn vũ khí từ trong cơ thể của hắn bắn ra, bắn về phía tường cao kia.
"Hoắc!"
Từ lỗ trống trên tường cao, Clow nhìn thấy Roberts lại bắn ra vũ khí, mặt mày lập tức hớn hở hỏi: "Ngươi còn nhiều đồ như vậy à."
Mặc dù hắn có một tòa đảo, còn thường xuyên lấy đi vũ khí của hải quân, nhưng có ai sẽ ngại hàng tồn nhiều đây.
Hắn thoáng thả chậm tốc độ tường cao co vào một chút, để những vũ khí kia bắn đến càng có cảm giác xung kích.
"Đã nói ngươi không ngăn được."
Roberts lộ ra vẻ mặt tự mãn: "Bổn Đô đốc có được kho vũ khí đủ để trang bị cho một quốc gia, cái tướng chắn mỏng manh của ngươi kia có thể ngăn cản tới khi nào?"
Nói rồi hắn bắn ra vũ khí càng thêm hăng say.
Lượng lớn vũ khí đập tới tường cao, để vách tường kia càng ngày càng mỏng, mỗi khi tường cao một đi một chút, sắc mặt Clow cũng tái đi một chút, giống như là đang kinh hoảng.
"Đúng lúc này!"
Russell nhắm chuẩn thời cơ này, vỗ con lừa dưới thân, chỉ thấy con lừa kia kêu lên một tiếng rồi thân thể nhanh chóng bắn ra ngoài, xông thẳng đến chỗ Clow bên kia.
"Ừm? Cản tài lộ của ta?"
Clow vô thức nắm chặt Shusui, nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã buông lỏng xuống.
Bởi vì kỵ sĩ mặc khôi giáp cũ nát kia chỉ chạy đến bên cạnh hắn, nhặt lên Bellamy rồi chạy đi nhanh như chớp.
"Còn thở sao, khiến người ta thật kinh ngạc. . ."
Clow kinh ngạc nhìn Bellamy không rõ sống chết, thoáng cảm ứng một chút lại phát hiện tên kia thật sự còn hơi thở, chưa hoàn toàn chết đi.
Một đao kia của hắn chém ra có cường độ không khác gì khi chém các siêu tân tinh khác, đều không lưu thủ.
Bellamy còn hơi thở, chắc là do không chặt đầu, hơn nữa lực ý chí của hắn ta có vẻ không kém.
"Được rồi, chạy được thì chạy đi."
Hắn cũng là lần đầu tiên gặp Bellamy kia, nhìn từ giác quan lại so sánh với hình tượng nguyên tác trong trí nhớ thì có vẻ già hơn rất nhiều.
Còn người mặc khôi giáp cũ nát kia có lẽ thuộc phái mộng tưởng, loại người này tồn tại, Clow có giết hay không kỳ thật cũng không sao, không gây thêm phiền phức cho hắn là được.
Nhất là bây giờ chính là thời khắc quan trọng, lỡ may hắn vung một đao chém chết người, vậy chẳng phải sẽ bại lộ sao, tên ngớ ngẩn trên nóc nhà không bắn ra hàng tồn nữa chẳng phải hắn sẽ thua thiệt.
Nghe lời hắn ta nói, đây chính là hàng tồn của cả một quốc gia!
Một quốc gia đấy!
Nghĩ tới đây, cường độ khống chế của Clow lại buông lỏng hơn một chút.
Những vũ khí kia bắn tới, lại xuyên thấu vách tường một chút, nhìn giống như vách tường đang từ từ suy yếu rồi tan ra.
Roberts hiện lên ý cười, "Để ngươi nhìn xem, lực lượng chân chính là dạng gì!"
Trong cơ thể hắn hỗn độn, lượng vũ khí bắn ra càng lớn, tốc độ rõ ràng cũng nhanh hơn rất nhiều, màn sắt kia từ thân thể của hắn một mực kéo dài đến tường cao, giống như đường cong tối đen như mực, không ngừng công kích.
"Đáng giận, gia hỏa này!"
Clow cắn răng nói một câu, "Đáng sợ như thế sao!"
"Hây, cảm thụ tuyệt vọng đi!"
Roberts thấy tường cao không ngừng bị đánh mỏng, hai tay giang ra càng thêm lớn, chỉ thấy đường cong màu đen thô to từ thân thể hắn bắt đầu gãy ra, tất cả vũ khí đều phóng tới tường cao.
Hắn ta không phát hiện phạm vi của tường cao càng ngày càng mỏng kia đang càng lúc càng lớn.
Không phải thế thì làm sao có thể đỡ được nhiều vũ khí như vậy.
Đoá đoá đoá!
Theo tiếng đập nện liên tiếp, Roberts duy trì tư thế giang hai tay đứng ở kia dừng lại, sững sờ nhìn bức tường cao vẫn không bị phá vỡ.
Bức tường kia tường rõ ràng đã rách rưới tả tơi, tùy tiện bắn một lần, nên phá vỡ mới đúng.
Sau đó Lucilfer Clow kia sẽ sẽ bị đống vũ khí che trời lấp đất này đập chết, để chiến tích của hắn ta lại gia tăng thêm một chút.
Nói ra thì hắn ta còn chưa từng giết nhân vật nổi danh như thế.
Mặc dù hắn ta chướng mắt Redfield, nhưng hải quân có thể đánh giết hải tặc kia, như vậy thanh danh của hắn ta sẽ tăng lên thêm.
Trước khi tới New World, danh tiếng tăng một chút cũng rất tốt.
Vua hải tặc, xứng với 'Hoàng kim Đô đốc' là hắn ta .
Nghĩ thì nghĩ như vậy.
Nhưng hiện thực có chút cảm giác hơi khó gặm.
"Vì sao còn chưa bị phá. " Sắc mặt Roberts trầm xuống.
"Chỉ có chút này?"
Clow từ sau vách tường thò đầu ra, liếc nhìn tường cao bị vũ khí từ từ đâm ra từng khe hở, lại nhìn về phía Roberts, "Dùng thêm chút sức đi, tường của ta sắp bị phá rồi, ngươi còn có hậu chiêu gì thì lấy ra hết đi."
"Ngươi đang đùa ta?"
Roberts nheo mắt lại, phản ứng lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Hải quân, ngươi đang tiến thêm một bước trên con đường tìm chết."
"Xem ra là không còn. . ."
Clow giơ bàn tay lên, tường cao mang theo lượng lớn vũ khí bay lên trời cao, dưới ánh mắt như muốn ăn thịt người của Roberts, cả bức tường cao dần dần biến mất không thấy gì nữa.
"Được rồi, số lượng cũng không nhỏ, phi thường cảm tạ ngươi tài trợ."
Xoát!
Hắn vừa dứt lời, thân thể lập tức biến mất không thấy gì nữa, một đạo hắc mang xuất hiện trước mặt Roberts.
Clow trong chớp mắt xuất hiện trước mặt hắn ra, bổ tới một đao, "Ta sẽ tận lực không để ngươi đau đơn."
Lưỡi đao trực tiếp xuất hiện trong tầm mắt Roberts, lướt qua cổ của hắn.
Đúng, chỉ là xẹt qua.
Thân thể kia tựa như là một hư ảnh, căn bản cũng không chém trúng.
Khóe miệng Roberts cong lên lộ ra nụ cười, nhìn về phía Clow: "Chứa đựng rồi."
Xùy!
Một đạo hắc quang từ trong cơ thể hắn ta bắn ra, con ngươi Clow co rụt lại, lưỡi đao xẹt qua lại khẽ chuyển, dựng đứng ở bên cạnh.
Đương!
Hắc quang cùng hắc đao xen lẫn, phát ra một tiếng vang giòn, Clow lui về phía sau mấy bước, bước chân khẽ đạp, bay ở trên bầu trời, cẩn thận dò xét liếc mắt nhìn Roberts một cái, phát ra tiếng kêu kinh ngạc: "Ồ?"
"Trảm kích cũng tốt, vật thể cũng tốt, nguyên tố cũng được, không có đồ vật gì mà bổn Đô đốc không thể chứa đựng."
Roberts khinh thường nhìn về phía Clow, nói: "Hải quân, ngươi sẽ không chiến thắng được bổn Đô đốc, tất cả công kích của ngươi, bổn Đô đốc đều có thể trả lại."



Bạn cần đăng nhập để bình luận