Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 1213 - Kim Nghê đại tướng, thật đáng sợ đâu



Chương 1213 - Kim Nghê đại tướng, thật đáng sợ đâu




Dominica vương quốc, Comerick đảo.
Hòn đảo này chính là hòn đảo trước đó Clow dùng Buster Call phá hủy kia, cũng là hòn đảo bị Dominica vương quốc từ bỏ.
Trên toà đảo này không biết từ lúc nào đã có một đám cô nhi, đến từ tứ hải cùng Grand Line nửa đoạn trước, bởi vì chiến tranh, hải tặc hoặc là chính sách của những vương quốc khác dẫn đến cửa nát nhà tan, đám cô nhi đều ở nơi này.
Nơi có người, tự nhiên cũng sẽ hấp dẫn người đến.
Mặc dù bị từ bỏ, nhưng cũng là một tòa đảo lớn, trên đảo lớn vẫn lưu lại không ít kiến trúc, vẫn hấp dẫn rất nhiều người tới đây, từ các cô nhi hình thành thành trấn mới, cũng bắt đầu có không ít sinh khí.
Thành trấn này nằm gần bến cảng thiên nhiên trên đảo Comerick, lúc này trên đường phố ở thành trấn, một đám trẻ con đang chạy đuổi đùa giỡn, phát ra tiếng cười vang.
Người lớn mở tiệm cùng ở lại ở đây nhìn thấy những đứa trẻ này, cũng không khỏi hiểu ý bật cười.
Rất nhiều người trong bọn hắn đã mất đi năng lực sinh tồn ở quê nhà, cho nên mới tới đây cầu sinh, ở đây có thể cảm nhận được tiếng cười của đứa bé, đối với bọn hắn chính là chuyện phi thường ấm áp.
Đáng tiếc là, những đứa trẻ mồ côi này cũng không thể bị bọn hắn thu dưỡng, mặc dù bọn hắn đối đãi với những đứa trẻ cùng như con cái của chính mình, nhưng vẫn không thể thu dưỡng.
Bởi vì Viện trưởng nơi này không đồng ý.
Ở trung tâm thành trấn, có một trang viên chiếm diện tích to lớn, trong trang viên cũng không ít trẻ nhỏ, mà trong đó có một đám trẻ đang vây quanh ở chỗ kia thành một vòng.
Trong vòng có một người đàn ông trung lão niên mặc trang phục bình thường, đeo kính râm đang ngồi xổm ở kia, loay hoay một bộ kính viễn vọng to lớn trước mặt.
Một đứa bé mắt lom lom nhìn kính viễn vọng kia, "Viện trưởng gia gia, còn chưa chuẩn bị cho tốt sao?"
"A, còn phải đợi một chút nha."
Người được gọi là Viện trưởng kia đang loay hoay, vô thức bĩu môi: "Cái kính viễn vọng này quá lớn a, rất khó tu sự, thật sự là kính viễn vọng rất lớn, thật đáng sợ đâu."
"Nhanh lên nha, Viện trưởng gia gia, tới buổi tối chúng ta muốn ngắm sao, ngươi biết sao không, ngôi sao trên bầu trời thật là xinh đẹp." Một bé gái nói với vẻ có chút mong đợi nói.
Một bé mập kinh ngạc nói: "Hở? Ngươi có thể nhìn thấy ngôi sao sao?"
"Câm miệng lại, chính là ngươi hại, ngươi làm hư nó, ta đã thật lâu không thấy được ngôi sao rồi, ngươi làm hư nó!" Bé gái tức giận nói.
"Không phải a. . ."
Bé mập hơi áy náy vò đầu, "Ta bị kinh hãi, bởi vì ta không nhìn thấy ngôi sao, chỉ thấy một đồ vật to lớn đen như mực, còn đang di động, cho nên ta bị dọa sợ."
"Hừ!" Bé gái khoanh hai tay, nghiêng đầu đi.
Đúng lúc này, Viện trưởng loay hoay một lúc rồi đột nhiên nói: "A ~ Hình như đã sửa xong."
Bé gái kinh hỉ nói: "Thật sao? !"
Viện trưởng đứng lên, đôi mắt dưới kính râm màu trà cong lên, vươn tay sờ sờ đầu bé gái: "Bên trong có mấy linh kiện hư rồi, hiện tại sửa xong, mau nhìn xem đi."
Bé gái kia nghing đầu nhìn vào kính viễn vọng to lớn, bé mập kia rất tự giác tới gần, đỡ lấy kính viễn vọng, điều chỉnh góc độ.
"Thật này, thật sự đã tốt rồi, có thể nhìn thấy bầu trời!" Bé gái cười hưng phấn lấy: "Lại điều chỉnh một chút, hướng xuống một chút, ta muốn nhìn cái khác!"
Bé mập đỡ kính thân, chậm rãi di động xuống phía dưới, bên tai nghe tiếng cười của bé gái: "Biển cả cũng thấy được rõ ràng, biển cả. . ."
Đột nhiên, bé gái im bặt mà dừng, ngẩng đầu từ kính viễn vọng kia lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Quái, quái vật? !"
"Ừm?" Viện trưởng mở mắt ra.
"Có quái vật, Viện trưởng gia gia!"
Bé gái nhảy dựng lên, hoảng sợ kêu lên: " Quái vật thật là lớn, đang tới gần nơi này!"
"Quái vật?"
Viện trưởng vươn tay tới, đỡ lấy kính viễn vọng, đôi mắt nhìn thoáng qua vào bên trong, sau đó hơi sững sờ, hiền lành nói: "Không có mà, là các ngươi nhìn lầm, chắc là kính viễn vọng còn chưa sửa xong, có chút linh kiện còn chưa tốt, lão phu lại điều chỉnh thử. . ."
"Thế nhưng ta thật sự nhìn thấy mà!" Bé gái sắp khóc.
"Làm sao lại thế, à. . . các ngươi nhìn cái này."
Viện trưởng lấy một linh kiện nhỏ trong ống nhòm ra, cố ý thả tay rất thấp, để đám trẻ cùng nghiêng đầu vào.
Trong tay ông là một ốc vít.
Trong nháy mắt đám trẻ cúi đầu, một cái tay khác của Viện trưởng đột nhiên duỗi ra, ngón trỏ duỗi về phía trước, một phát laser từ ngón trỏ ông trong nháy mắt bắn ra, trong chớp mắt đột phá ra ngoài, một mực bắn tới mặt biển phía trước.
Về sau, ông mới thả đầu ngón tay xuống, cầm lấy ốc vít, lại đâm vào kính viễn vọng.
"Tốt rồi, hiện tại lại đến nhìn xem." Viện trưởng cười híp mắt nói.
Bé gái nửa tin nửa ngờ ghé đầu tới kính viễn vọng kia, nhìn thoáng qua biển cả, cao hứng nói: "Thật này, sửa xong rồi, không có quái vật, nhưng Viện trưởng gia gia, vì sao biển cả lại có chút hồng."
"Có lẽ là kính mới vừa sửa xong đi, qua một thời gian ngắn là tốt rồi."
Viện trưởng lại bĩu môi: " Kính viễn vọng cứ xuất hiện vấn đề kỳ quái, thật đáng sợ đâu."
"Viện trưởng gia gia. . ."
Lúc này bé gái ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kỳ quái: "Ta nhìn thấy người bay ở không trung, đây là kính viễn vọng lại hư rồi sao?"
"Đúng vậy nha." Viện trưởng cười tủm tỉm nói.
Bé gại lại nhìn sang, lại nói: "Thế nhưng Viện trưởng gia gia, người kia càng ngày càng đến gần, đã đến. . ."
Sưu!
Bé vừa dứt lời, một đoàn không khí mang theo xung kích tràn ngập trên đỉnh đầu bọn họ, chỉ thấy một người khoác áo choàng màu trắng, mặc trang phục chính thức màu vàng ngừng trên đỉnh đầu bọn họ, đồng thời chậm rãi rơi xuống.
"Chính là hắn, người bay lượn!" Bé gái chỉ vào người này kêu to: "Hắn đến kia, không phải nhìn lầm!"
"Oa, bay lên kìa!" Đám trẻ còn lại cùng phát ra một tiếng thán phục sợ hãi.
"A ~ Hóa ra không phải nhìn lầm, là người thật." Viện trưởng gãi đầu một cái, nở nụ cười: "Đây thật là khó làm đâu."
Clow nhếch miệng, "Cái gì mà người thật với người giả, lão gia tử, ta tới thăm ngươi."
Hắn bay một đoạn thời gian, vừa mới tới gần tòa đảo nơi này, lại thấy một con hải quái đang đến gần hải đảo, lúc đầu muốn thuận tay giải quyết, nhưng không đợi hắn động thủ, một tia laser đã bay vụt tới, xuyên thủng thân thể hải quái, để hải quái trực tiếp chìm vào trong biển, chỉ lưu lại một vũng máu.
Tia laser kia không cần nghĩ, là lão gia tử.
Clow đương nhiên biết động tĩnh của lão gia tử, từ khi ông về hưu, ông ấy ở Comerick làm Viện trưởng.
Viện trưởng nhà trẻ!
Mỗi ngày giáo dục trẻ nhỏ chơi đến quên cả trời đất.
Thấy Clow rơi trên mặt đất, Kizaru lại bĩu môi: "Thật đáng sợ đâu, là Kim Nghê đại tướng."
Thái dương Clow nổi gân xanh, "Ngươi gây chuyện đấy lão gia tử!"
Ta làm đại tướng thế nào, trong lòng ngươi không rõ ràng mà!
Loại ngữ khí kia là chuyện gì xảy ra!
"Lão phu đã xem báo chí , ngươi ở nước Wano làm được rất lợi hại đâu, thật đáng sợ, Clow, ngươi tìm lão phu làm cái gì?" Kizaru nói: "Đầu tiên nói trước, lão phu không đi nước Wano nha."
"Không cho ngươi đi!"
Clow liếc mắt, "Còn có, ta không thể tới thăm hỏi ngươi à? Cứ nghĩ ta có mục đích vậy, nhưng. . . Lần này thật sự có việc, lão gia tử, dùng quan hệ, nhỏ Vegapunk một việc."



Bạn cần đăng nhập để bình luận