Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 163 - Tiếp tục múa



Chương 163 - Tiếp tục múa




Tâm tình Clow thật sự đang rất xấu.
Sau khi bị Kuma đánh bay, chỗ tốt gì cũng xuống dốc, dù ở trên trời đợi cũng không được, còn gặp phải Kaido tự sát.
Như vậy cũng được đi, nếu như có thể thoát khỏi trận chiến tranh này hắn cũng nhận, dù sao cũng phải có điểm tốt mà.
Kết quả hắn lên kế hoạch nửa ngày, ở Sabaody bị Rayleigh nện, xong bị đánh bay lại đến Râu Trắng nện, đến trên trời còn bị Kaido nện.
Trình độ nện này, hắn cảm giác chính mình tham gia chiến tranh cũng không tốn sức như vậy.
Mà tên ngu ngốc Kuro kia còn sửng sốt cho hắn tăng lên một cấp.
Khiến hắn không thể thực hiện kế hoạch vẩy nước ở biên giới.
Làm nửa ngày, quấn một vòng, hắn còn phải đi tham gia chiến tranh.
Chuyện này hỏi sao tâm tình của hắn không hỏng bét.
Thật vất vả mới ăn được một bữa cơm, còn phải ngồi cùng đám Shichibukai này.
Vậy cũng đành thôi, miễn là hắn có thể yên tĩnh ăn một bữa cơm là được.
Nhưng đám rác rưởi trên biển này lại ầm ĩ không yên.
Sao Clow có thể nhịn xuống, hắn chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm cũng khó như vậy sao? !
Sát khí nồng hậu dày đặc như thực chất đập tới những Shichibukai đó.
Kuma không hề có động tĩnh gì, dường như không cảm ứng được sát khí này vậy.
Sắc mặt Moria khó coi, hắn hoàn toàn không đoán được, một hải quân bình thường, sao trình độ sát khí này lại cao như vậy.
"Tôm tôm tôm tôm. . ."Hắn gượng cười vài tiếng, ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía Clow.
"Ha ha ha ha, thật sự là một chàng trai kinh khủng." Teach liếc mắt nhìn Clow một cái, sâu trong đôi mắt ẩn giấu một vòng sợ hãi.
"Thật đúng là. . ."
Mihawk ngẩng đầu nhìn Clow một chút, cười nói: " Sát khí hoàn toàn kinh người như trước đây."
"Phất phất phất phất. . ."
Sau khi Doflamingo kinh hãi một trận, đột nhiên nở nụ cười, kính mát che khuất ánh mắt của hắn, khiến người khác không thấy rõ thần sắc trong mắt hắn.
Hắn nhìn Clow một lát, ngón tay bỗng nhiên khẽ động.
Tên thiếu tướng bị khống chế kia thay đổi phương hướng, vung một đao chém về phía Clow.
Đương!
Một thanh đoản kiếm bản rộng lơ lửng, ngăn cản một đao của thiếu tướng.
Clow chẳng thèm liếc nhìn, móc ra một điếu xi gà nhóm lửa, lại đưa cho Mihawk một điếu, "Làm một điếu?"
"Miễn." Mihawk lắc đầu.
Clow gật gật đầu, hút một hơi, nhả ra một hơi khói thuốc.
Cọ!
Lại một thanh đoản kiếm bản rộng ra khỏi vỏ, nhanh chóng vây quanh sau lưng thiếu tướng kia, lưỡi kiếm vẩy một cái, thân thể thiếu tướng lập tức quỳ rạp xuống đất thở hổn hển.
Cảm giác bị khống chế kia đã biến mất.
Tsuru nhìn thoáng qua, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy sợi tơ nhỏ xíu từ trên người Thiếu tướng kia bị đẩy ra.
"Ngươi cũng biểu diễn một màn kịch cho ta xem đi." Clow nói với Doflamingo.
Sưu!
Hai thanh kiếm【 Oto 】 【 Kogarashi 】xoay tròn một vòng trên không trung, như mũi tên đột nhiên bắn tới Doflamingo.
Ầm!
Bàn ăn bỗng nhiên toác ra mấy lỗ hổng từ vị trí của Doflamingo lan về phía trước, hắn duỗi thẳng cánh tay, hai thanh kiếm lập tức ngăn trước mặt của hắn, giống như bị thứ gì giữ lại vậy.
"Phất phất phất phất phất, năng lực kỳ quái, nhưng cũng không có tác dụng gì với ta cả." Doflamingo cười nói.
Clow lạnh nhạt nhìn hắn một cái, cắn xì gà, thân thể dựa vào ghế.
【 Oto 】 【 Kogarashi 】 trên không trung cọ vào nhau bứn ra một vành lửa, đột nhiên đan xen, một trái một phải đâm tới sau lưng Doflamingo.
Doflamingo nhướng mày, thân thể hơi nghiêng, cánh tay cản hai thanh kiếm.
Đương!
Mấy sợi tơ tinh tế trong không khí hiện ra ánh sáng, ngăn cản Oto cùng Kogarashi.
Nhưng hai thanh kiếm này cũng không ngừng lại, sau khi bị ngăn cản, chung lại lần nữa xoay tròn, từ phương hướng khác tấn công tới Doflamingo.
Một trái một phải, một trước một sau, lúc lên lúc xuống, từ các phương vị không ngừng công kích Doflamingo, để hắn phải không ngừng bày ra động tác ngăn cản hai thanh kiếm này, bộ dáng không ngừng đón đỡ kia giống như khiêu vũ vậy.
Tsuru nhìn Doflamingo, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Tên lớn lối này, cũng có ngày hôm nay à. . .
Tiếng cười kia mặc dù nhẹ, nhưng vẫn bị Doflamingo nhìn thấy, trên trán hắn xuất hiện gân xanh, một tay một trảo, năm sợi tơ nằm ngang ở trước mặt, ngăn cản Oto cùng Kogarashi vung chặt, một tay khác đột nhiên cách không chụp vào Clow.
"Goshikito!"
Sợi tơ dài nhỏ gần như trong suốt từ ngón tay hắn bắn ra, theo cánh tay Doflamingo dùng sức vồ xuống, năm đường tơ kia như thú trảo vậy, bổ xuống Clow.
Clow nhíu lông mày lại, động tác lại không chút hoảng loạn, hai thanh kiếm đột nhiên bay khỏi, nằm ngang ở trước mặt.
Đương!
Một tiếng vang giòn, Oto cùng Kogarashi giao nhau ngăn trở một kích này.
"Tiếp tục múa."
Theo âm thanh của Clow, hai thanh đoản kiếm bản rộng vung lên phía trước, chém mấy sợi tơ kia rồi tiếp tục công kích Doflamingo.
Oto cùng Kogarashi trên không trung đan xen một trận, nhắm thẳng tới Doflamingo rồi tiếp tục công kích, Doflamingo lui lại mấy bước, ngón tay mang theo sợi tơ, không ngừng ngăn cản hai thanh kiếm công kích.
Kiếm này có độ mềm và dai phi thường tốt, không phải đao kiếm bình thường, nếu không thì hắn đã sớm phá được.
"Đồ ghê tởm!" Doflamingo cắn răng một cái, năm ngón tay trên hai tay vồ lấy, mang theo sợi tơ chụp vào Oto cùng Kogarashi.
Ầm!
Oto cùng Kogarashi một trái một phải bay vụt ra, trảo kích của Doflamingo lại nện vào khoảng không, đánh vào bàn ăn to lớn, khiến trung tâm bàn ăn lại có thêm mấy cái khe.
Hai thanh kiếm đan xen trên không trung, từ phía sau lại tụ cùng một chỗ, như cái kéo, nhắm ngay vào sau lưng Doflamingo.
Sưu!
Hai thanh kiếm cùng xoắn dưới, lại đánh vào khoảng không.
Clow ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chỉ thấy Hỏa Liệt điểu kia lúc này giống một con nhện dựa lưng vào một góc, tứ chi mở lớn, lơ lửng trong góc tường.
"Ngươi muốn chết như vậy sao? Hải quân." Ngữ khí của Doflamingo trở nên lạnh lẽo.
"HA ha ha ha, đúng là một màn kịch hay." Lúc này Teach cười to nói.
"Tôm tôm tôm tôm, đánh đi, tiếp tục đánh đi!" Lúc này Moria lại vỗ tay cười.
Clow liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, thản nhiên nói: "Các ngươi cũng nhảy múa cho ta xem một chút đi."
Đùng.
Bàn tay hắn vỗ nhẹ lên bàn.
Nhất thời, tất cả dao nĩa khay bạc trên bàn ăn đều bay lên, đánh tới hai người bên kia.
Moria mang theo nụ cười tà, bị những dao nĩa khay bạc kia đánh trúng, thân thể hắn đột nhiên biến đen, biến thành cái bóng rồi tan đi.
Teach lại xòe bàn tay ra, nhắm thẳng những dao nĩa khay bạc bay tới kia, trong lòng bàn tay lộ ra một vòng hắc ám thâm thúy, hút tất cả những vật kia vào.
Oto cùng Kogarashi cũng bị lực hút này ảnh hưởng mà rung động.
"Này, ngươi muốn một mình đối phó với ba Shichibukai?"
Teach đứng lên, nhe răng cười với Clow, "Ha ha ha ha ha, vậy thì đúng là lợi hại a."
Bên cạnh, cái bóng vừa tán ra trong nháy mắt tụ hợp, lần nữa hóa thành bộ dáng Moria, "Tôm tôm tôm tôm, quyết định rồi, ta muốn cắt rách hình bóng của ngươi!"
Clow liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, chậm rãi đứng người lên, tay trái hắn cầm vỏ đao, ngón cái bắn ra, lưỡi đao Shusui hắc đao lập tức lộ ra một đoạn.
"Cây đao kia. . ."
Mihawk nhìn về phía Shusui bên hông Clow, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Shusui? Vì sao lại ở trên tay của ngươi? !" Lúc này Moria cũng cả kinh nói.
Cây đao kia rõ ràng là hắn trộm được từ nước Wano, sau khi hắn bị tiểu tử mũ rơm đánh bại, đao này hẳn là cũng nằm trong tay đám mũ rơm kia, vì sao lại rơi vào trong tay hải quân này.
Lúc này Oto cùng Kogarashi bay tới, một trái một phải lơ lửng sau lưng Clow, hắn chậm rãi rút Shusui ra, lưỡi đao ra khỏi vỏ, đồng thời Busoshoku Haki từ trên người hắn tiến hành bao trùm toàn bộ, vệt nước mắt đen phát tím xuất hiện nơi khóe mắt hắn.
"Loại trình độ Haki này. . ."
Doflamingo trên không đổ mồ hôi lạnh, Moria bị dọa đến mức liên tục lùi lại mấy bước, Teach mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ kinh hãi.
Đây không phải là kiếm sĩ sao?
Từ bao giờ Haki của kiếm sĩ có thể bao trùm toàn thân rồi?
"Dừng tay đi, Clow."
Đột nhiên, Tsuru lên tiếng, "Nơi này là Mary Geoise, không nên gây chuyện ở chỗ này."
Tsuru nhìn Clow, lại nói với ba tên đối diện: "Còn có các ngươi, muốn ồn ào thì đi tới chiến trường, cùng là tổ chức thuộc chính phủ thế giới, bây giờ không phải thời điểm để các ngươi gây chuyện."
Clow liếc mắt nhìn Tsuru một cái, lại nhìn ba tên thuộc Shichibukai như lâm đại địch một chút, toàn thân Haki thu lại, hắn thu Shusui về, lúc này Oto cùng Kogarashi cũng bay trở về vỏ kiếm bên hông.
"Chỉ cần không quấy rầy ta ăn cơm."
Clow ngồi xuống, nói với một tên hải quân đã trợn mắt hốc mồm đứng sau lưng: "Người đâu, lại cho ta thêm hai phần đồ ăn, quá đói, không đủ ăn."
Moria phức tạp nhìn Clow, không nói thêm gì nữa.
Teach vuốt mồ hôi trên đầu một cái, cười khan nói: "Ha ha ha ha ha, còn tưởng rằng sẽ bị giết nha, thật sự là nguy hiểm, hải quân!."
Clow rót cho mình một chén rượu, nhìn chằm chằm Teach, ý vị thâm trường mà nói: "Bớt gạt người."
Lời này khiến nụ cười của Teach đột ngột cứng lại, hắn nhìn chằm chằm Clow, cũng không nói thêm gì nữa.
Doflamingo từ trên cao rơi xuống, nhìn chăm chú Clow một lát, nở nụ cười: "Phất phất phất phất, hải quân cũng xuất hiện máu mới sao, thật sự là thú vị a!"
Hắn cũng không ngồi xuống, hai tay đút túi, nghênh ngang đi lên phía trước, nói với hải quân chung quanh: "Ta mệt mỏi, sắp xếp cho ta một phòng nghỉ đi."
"Vâng!"
Hải quân kia khẩn trương nhìn Clow, sau đó mang theo Doflamingo đi.
"Ha ha ha ha, vậy ta cũng không ở lại giết phong cảnh nữa."
Teach cũng đi ra ngoài.
"Ách."
Moria chậc một tới, đi tới một hướng khác, cũng ra ngoài.
Shichibukai lập tức thiếu mất ba người.
Kuma vẫn như cũ là không có chút cảm giác tồn tại nào ngồi ở kia.
Ngược lại là Mihawk liếc nhìn Clow, nói: "Shusui, một trong 21 thanh O Wazamono, hắc đao. Đúng là rất thích hợp với ngươi, nhưng không phải mình luyện thành, khó tránh khỏi có chút không phù hợp đi, một người như ngươi sẽ thiếu hụt loại khí khái này sao?"
Hắn nhìn bên hông Clow đeo hai thanh kiếm khác, hai thanh kiếm kia, phẩm chất có vẻ cũng không thấp, mơ hồ khiến Mihawk thấy có chút quen mắt.
"Đao kiếm chỉ là vật không tiện, thuận tiện là được." Clow trả lời một câu.
Hắn chính là thích nhặt đồ có sẵn.
Nghe vậy, Mihawk cười cười, bưng chén rượu lên uống một hớp, sau đó đứng lên: "Đao kiếm không phải chính là vật không tiện sao, thật sự là phát biểu không tầm thường. Ngươi giống như đã đạt được năng lực, không còn là kiếm sĩ thuần túy, đáng tiếc. . ."
Nói rồi Mihawk cũng rời đi sảnh yến hội.
Clow bĩu môi, còn kiếm sĩ thuần túy? Trở thành kiếm sĩ thuần túy cho ngươi nhớ thương sao?
Hắn lại không có tâm tư trở thành đại kiếm hào đệ nhất thế giới.
Mấy Shichibukai theo thứ tự rời đi, chỉ có Kuma vẫn như cũ trầm mặc không nói, ngồi kia như một bức tượng điêu khắc vậy.
Không có mấy con khỉ kia, sảnh yến hội rốt cục đã an tĩnh lại.
Lúc này Tsuru nói: "Ngươi làm không tệ, dù sao hải tặc cũng không đáng tin, uy hiếp thích hợp mới có thể để bọn hắn biết kính sợ."
"Ta chính là muốn an tĩnh ăn một bữa cơm."
Clow lắc đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Kuma, chỉ vào hắn nói: "Nói ra thì con hàng này có phải là sắp xong đời rồi?"
Tsuru từ chối cho ý kiến, không có lên tiếng.
Clow nhìn Kuma một lúc, vẫn không nhịn được lên tiếng: "Gấu, đậu xanh ngươi, ngươi nghe được không? !"



Bạn cần đăng nhập để bình luận