Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 668 - Hắn là người ta bội phục nhất! ! !



Chương 668 - Hắn là người ta bội phục nhất! ! !




"Hắc hắc hắc, Pansa David!"
Tráng hán cười lạnh nói: "Có người muốn mạng của ngươi, mặc dù ta nghĩ mãi mà không rõ, ngươi chỉ là một người bình thường như thế lại đắc tội với ai, nhưng ra giá cao như vậy, không có lý do gì không nhận, nghe nói ngươi rất thích trợ giúp người khác, thế thì dứt khoát trợ giúp ta, để ta thu hoạch một khoản tiền đi."
Nói rồi hắn rút ra hai lưỡi búa phía sau, đi về phía David.
Người này nhìn chẳng có chút nguy hiểm nào, tiền cũng quá dễ kiếm.
"Là như vậy sao."
David nhìn về phía đám người bao quanh hắn, lại liếc nhìn lỗ máu trên bờ vai.
"Thì ra là thế, lần trêu đùa này có chút lớn rồi."
Sống 30 năm, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, tất cả mọi người đang trêu đùa hắn.
Tất cả mọi người đều mang trêu chọc đối với hắn.
Tác dụng của hắn chính là giúp hàng xóm đàm tiếu và hả giận.
Wallis.
Nếu như ta chết ngươi có thể xả cơn giận.
Hắn nhắm mắt lại, sắc mặt biến thành thản nhiên.
Đáng tiếc, không thể tiếp tục kéo dài Pansa gia tộc.
Nhưng có chút kỳ quái, rõ ràng bọn hắn đã trở thành trò cười rồi, vì sao ba ba còn có thể tìm được mẹ chứ?
Nghe nói chính là con gái của hàng xóm
"Các ngươi làm gì? ! !"
Tiếng kêu sắc nhọn vang lên bên tai David.
"Cút đi, tiểu quỷ!"
Ầm!
Theo một tiếng vang trầm, David vô thức mở mắt, chỉ thấy Wallis bị tráng hán kia đạp bay ra ngoài.
"Wallis!" David cả kinh nói.
"Tiểu quỷ, lúc đầu vốn cũng muốn diệt khẩu ngươi, nhưng nể tinh ngươi dẫn hắn tới phân, tha ngươi cũng không sao, lại lải nhà lải nhải nữa thì ta cũng xử lý cả ngươi luôn!"
Tráng hán khinh thường nhìn Wallis.
Wallis bị một cước này đạp ngã xuống trên mặt đất, nó ngẩng đầu, dùng cả tay chân bò qua, ngăn ở trước mặt David.
"Chuyện này, chuyện này không giống chuyện các ngươi đã nói!"
Wallis không thể tin hét lớn: "Các ngươi chỉ nói để hắn cảm giác được đau nhức giống ta, không phải đánh một trận là được sao, thế nhưng các ngươi đang làm gì!"
Tráng hán giơ rìu lên, đầu lưỡi liếm một chút trên lưỡi búa , dữ tợn nói: "Đau nhức, đương nhiên đau nhức, bị giết chết có thể không đau sao?"
Wallis bị cử động dữ tợn này dọa phải lui lại một bước, nhưng lại một lần nữa đứng trở về, nó thở sâu, lấy can đảm nói: "Ta sẽ không để các ngươi giết chết David! David, ngươi chạy mau!"
Lời này làm David chấn động một cái.
Ầm!
Tráng hán lại đá một cước, đạp Wallis bay ra ngoài.
"Tiểu quỷ, ta không rõ, ngươi hận tên này như thế, muốn để hắn bị giáo huấn, vì sao còn muốn che chở cho hắn."
Tráng hán duỗi búa ra, thuận thế liền muốn chém tới David, "Ta làm thế là đang báo thù cho ngươi đấy!"
Đùng!
Tay nhỏ, bắt lấy mắt cá chân tráng hán kia, tiếp đó, thân thể nho nhỏ của Wallis nhảy dựng lên, ôm lấy cánh tay tráng hán.
Một cước vừa rồi đã làm tiểu quỷ này bị nội thương, khóe miệng đều chảy máu.
"Mới, mới không để ngươi giết đâu!"
Wallis gắt gao ôm lấy cánh tay của tráng hán, cắn răng nói: "Giết người cái gì, chỉ có người xấu mới có thể bị giết, David, David cũng không phải là người xấu!"
"Này, tiểu quỷ, buông tay!"
Trên mặt tráng hán xuất hiện vẻ tức giận, cánh tay lắc lắc, nhưng không thể hất Wallis ra.
" Mặc dù David rất dễ bị lừa, mặc dù rất ngu ngốc, mặc dù rất vô dụng, nhưng David, David rất lợi hại!"
Wallis lớn tiếng nói: "Chỉ cần người khác có khó khăn, David nhất định sẽ đi trợ giúp, cho dù là chính mình ăn không đủ no, cho dù là nhà mình đã rối loạn, David đều sẽ trợ giúp người khác!"
"Rõ ràng đã khốn khó như vậy, rõ ràng vô dụng như vậy, rõ ràng chỉ cần tức giận, dựa vào thân thể giống tấm sắt của hắn là có thể đánh mười người như ta, cũng có thể đánh mười người như cha ta nhưng David lại chưa từng tức giận!"
" Phẩm cách như thế, một kẻ chỉ chó chút to con như ngươi không thể hiểu được!"
"Ngươi là tên khốn nạn, không được tổn thương David, hắn là người ta bội phục nhất! !"
Wallis gào thét lớn, cắn một cái lên trên cổ tay tráng hán kia.
Tráng hán bị cắn đau, cánh tay quăng mạnh xuống, hất văng Wallis xuống đất.
"Muốn chết à, tiểu quỷ!"
Tráng hán vung thẳng cánh tay xuống , lưỡi búa bổ thẳng tới Wallis.
Trước tiên đánh chết tiểu quỷ làm người ta ghét lại nói.
"David, cứu ta a! !" Wallis nằm trên mặt đất từ từ nhắm hai mắt hét lớn.
Hô! !
Trước mặt tráng hán đột nhiên xuất hiện một hắc ảnh, theo bóng đen hiện lên, một cảm giác nguy hiểm giống như bị đàn sói khi dã ngoại để mắt tới vậy, khiến toàn thân hắn giật mình một cái, không khỏi cứng lại ở đó.
Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một cánh tay run rẩy dừng ở đỉnh đầu của hắn, mà chủ nhân cánh tay lúc này mở to một đôi con ngươi nguy hiểm gần như biến thành điểm nhỏ, gắt gao nhìn chằm chằm tráng hán.
Từ thân thể của hắn bốc ra một luống khí thế, giống như một đầu sói đang đứng đó gầm thét, nhìn chăm chú tráng hán.
Dường như sau một khắc, con sói kia sẽ nuốt chửng cả da lẫn xương của tên tráng hán này vậy.
"David! Đừng quên truyền thống của Pansa gia tộc!"
Trong đầu xuất hiện giọng nói của cha.
David há to miệng, thống khổ nhắm mắt lại, cánh tay dần dần thu về, "Không, ta không thể, ta là người không có tư cách vung kiếm."
"Đi chết đi!"
Tráng hán tỉnh lại từ cảm giác kinh hãi, một búa bổ xuống.
Xùy! !
Một vòi máu bắn ra, phun xuống đất.
David dùng tay phải ôm Wallis, tay trái vô lực rủ xuống, máu tươi nơi bả vai chảy thẳng xuống.
Bờ vai của hắn bị búa chém ra một vết thương thật sâu.
"Nhanh, cùng xông lên làm thịt hắn, kẻ này có chút tà môn." Tráng hán hô lớn.
Đám người chung quanh thống nhất tiến lên, kẻ giơ súng, tên cầm đao muốn cùng xông lên.
"Thật xin lỗi, Wallis."
David cúi đầu mỉm cười nói với đứa bé trong ngực: "Ta vẫn không thể vi phạm truyền thống của Pansa gia tộc, ngươi nói rất đúng, ta là David vô năng cũng vô dụng. Pansa gia tộc, nhất định phải vung kiếm vì chủ nhân, mà ta là không có chủ nhân."
Hắn ngồi xổm người xuống, bảo vệ chặt Wallis ở trong ngực, thì thầm: "Trên thế giới này đã không có người nào có thể làm chủ nhân của Pansa, người hầu mất đi chủ nhân của hắn, kỵ sĩ mất đi tác dụng của hắn, Wallis, ta cũng không đáng để ngươi bội phục, nhưng cũng cảm ơn ngươi."
Còn có người thưởng thức hắn, đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.
Mặc dù không thể ra tay, nhưng ít ra thân thể này còn có tác dụng.
Bọn hắn chính là muốn mạng của mình, đứa bé này chỉ cần bảo vệ cẩn thận, chắc chắn sẽ không có vấn đề!
"Chết đi!"
Đám ác ôn chung quanh lúc này đã tới gần David, vung một đao muốn chém xuống.
Đương!
Cây đao kia đột nhiên đứt gãy, lưỡi đao gãy ra xoay tròn trên không trung rồi rơi trên mặt đất, phát ra giòn vang.
Trong đám người, đột nhiên xuất hiện một người.
Đùng, đùng, đùng.
Moore vỗ tay, mỉm cười nói với đám người chung quanh: "Tốt rồi tốt rồi, kết thúc, nên xưng hô như thế nào với chư vị? Sát thủ? Ác ôn? Không sao cả, còn mời rời đi nha."
"Hải quân?"
Tên tráng hán sửng sốt một chút, dò xét Moore một chút, người này mặc chế phục hải quân bình thường, đội mũ, không có áo choàng cũng không có quân hàm.
"Hải quân thì không cần xen vào việc của người khác! Chỉ có một mình ngươi sao? Thế thì giết cả hắn đi!" Tráng hán chỉ huy nói.
"A "
Moore gãi gãi đầu, "Không nghe lời thì thúc thúc ta sẽ rất khổ não nha."
Bên cạnh có một tên giơ lên súng kíp, muốn bóp cò.
Đúng lúc này, một đoàn bạch quang từ chung quanh hắn nổ lên, giống như ngôi sao, cấp tốc tản mát quanh những người này.
Xoát!
Trong nháy mắt, bạch quang kia lần nữa sáng lên, bao phủ lại những người chung quanh.
Phù phù phù phù!
Những người kia đều ngã xuống, nhìn kỹ mới thấy ở cổ cùng trái tim, tất cả đều có vết máu cùng vết thương.
Lúc này Moore chậm rãi đi đến tráng hán kia, lắc lắc vết máu trên tay, mỉm cười nói: "Nhưng lại không thể để các ngươi giết chết người này, dù sao hắn là người được trung tướng của chúng ta nhìn trúng, tương lai là vua Dressrosa."



Bạn cần đăng nhập để bình luận