Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 721 - Chúng ta hải quân nói chuyện là giữ lời



Chương 721 - Chúng ta hải quân nói chuyện là giữ lời




Trước đó Sazel cũng đang dạo phố, thật vất vả mới đến thành Hoàng Kim một chuyến, Clow trung tướng còn nói một phần tiêu phí sẽ được ngài tài trợ, cơ hội tốt như vậy, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
Quanh năm suốt tháng không phải phải bị đánh chính là đang chấp hành nhiệm vụ, có thể có thả lỏng cùng vui chơi thế này, đương nhiên không tệ.
Vì thế dù hắn bị một đám trẻ con vây quanh hắn cũng không nổi giận, chẳng phải chỉ mua hoa sao, Sazel hắn đã là thượng úy bản bộ, tiền lương đủ mua.
Thượng úy bản bộ là khái niệm gì, chính là trình độ ngang tang như năm đó Fullbody ở Đông Hải, lái quân hạm ăn ở phòng ăn cao cấp, cua gái uống rượu ngon.
Mua hoa cái gì, hắn đương nhiên mua được.
Đến tận khi đám trẻ con này nói ra câu kia.
"5000 Berries? !"
Sazel mở to hai mắt, cả kinh nói: "Một đóa hoa nát mà 5000 Berries? Ngươi đoạt tiền à, làm hải tặc cũng không đoạt tiền như các ngươi!"
Dáng vẻ giật mình này để một cô bé tóc xanh trong đám trẻ con kia sợ rụt lại, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Ngược lại là một đứa bé đội mũ ở bên cạnh kêu lên: "Các ngươi là hải quân đi! Là khách VIP đi! 5000 Berries mà thôi, các ngươi trả được mà. Xin nhờ! Hãy cho ta tiền!"
Đứa bé này há miệng hô lên, thậm chí có thể nhìn thấy vì hắn há to mồm mà lộ ra hàm răng thiếu mất một cái răng cửa.
Lời nói đúng lý hợp tình khiến Sazel không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Khá lắm, đây không phải đoạt, đây là trực tiếp đòi, hoa cũng bỏ qua.
5000 Berries, không phải hắn không trả nổi, mấy đứa bé này một người một đóa hoa cũng chỉ mấy vạn Berries, nhưng mấu chốt là chuyện này không hợp lý như vậy.
"Đi đi đi."
Sazel liếc mắt, phất phất tay với bọn hắn, "Một đám trẻ ranh muốn tiền đến phát điên, nghĩ ta coi tiền như rác à, các ngươi còn nhỏ như vậy, muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì."
Nói rồi hắn cũng mặc kệ những đứa bé kia, quay người mang theo hải quân khác đi tới những phương hướng khác.
"Này, nhờ ngươi mà!"
Một đám trẻ con nghe theo đứa bé đội mũ thiếu một cái răng cửa kia lại tiếp tục xông tới, vây đám hải quân kia lại.
"Đám trẻ ranh các ngươi có phiền hay không?." Sazel nhíu mày, đang chuẩn bị để hải quân cưỡng ép xua đuổi bọn hắn, đột nhiên một giọng nói ở bên cạnh vang lên.
"Không thể quấy rầy khách nhân tôn quý a, đám trẻ ranh thối."
Mấy người mặc trang phục chính thức màu đen dáng vẻ phách lối đi tới, trong đó một người cười cười thi lễ với đám Sazel, "Khách nhân tôn quý, vô cùng xin lỗi, quấy rầy các vị, ta lập tức đuổi đám tiểu quỷ này đi."
Nói rồi hắn trừng mắt nhìn mấy tiểu quỷ kia, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập ý cười giả dối: "Nơi này hình như không phải nơi các ngươi có thể đến, vẫn nên máu chóng trở lại khu vực của chính mình đi, không cần gây thêm phiền phức cho khách nhân."
"A "
Đứa bé thiếu răng cửa kia vô ý thức lui về sau một bước.
"Ca ca."
Bé gái bên cạnh sợ hãi rụt rè gọi một câu.
"Ta, ta biết."
Đứa bé thiếu răng cửa kia quét mắt nhìn em gái của mình, lui về phía sau mấy bước, cúi đầu xuống, mang theo mấy đứa bé kia quay người muốn đi.
Dường như không bán được hoa giống như mất đi thứ gì quan trọng vậy.
"Quấy rầy đến ngài, khách nhân tôn quý."
Người kia lần nữa thi lễ, nói với Sazel: "Ta đã đuổi đám người làm phiền đi, cam đoan không có lần thứ hai."
Sazel nhíu mày nhìn xem những đứa bé ủ rũ rời đi kia, lại quét mắt nhìn người mặc trang phục chính thức mang theo ý cười giả dối kia, híp mắt lại.
"Này, đám ranh con."
Đột nhiên, hắn mở miệng gọi: "Vì sao lại cần tiền như vậy."
Lời này để đứa bé thiếu răng cửa kia dừng lại, nó quay đầu, phẫn hận nhìn người mặc trang phục chính thức màu đen kia một cái, rồi mới nói:
"Có tiền là có tự do, những người có tiền các ngươi căn bản không hiểu được!"
"Đám ranh con, còn không mau cút về!"
Trang phục chính thức màu đen dựng thẳng lông mày, đang chuẩn bị nhấc chân đi qua.
Đúng lúc này, một cánh tay ngăn ở trước mặt của hắn.
"Tự do?"
Sazel nhìn về phía tiểu quỷ thiếu răng kia, hỏi: "Có ý gì? Có ai hạn chế tự do của các ngươi?"
"Khách nhân tôn quý, chút chuyện nhỏ này chúng ta tới xử lý là được, ngài đến đây để chơi mà." Người mặc trang phục chính thức màu đen kia vội vàng nói.
"Ngươi im miệng."
Sazel trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Bây giờ không phải là lúc ngươi nói chuyện, ta hỏi chính là tiểu quỷ kia, không phải hỏi ngươi. Tiểu quỷ, nói cho ta biết vì sao muốn tự do như vậy."
Đứa trẻ thiếu răng cửa kia liếc mắt nhìn Sazel, lại nhìn về phía người tràn mặc trang phục chính thức màu đen ngập ý uy hiếp kia, há hốc mồm, cuối cùng vẫn quay người, "Đi, Thiên Bảo, chúng ta trở về."
Cô bé tóc xanh kia tràn ngập áy náy cúi mình vái chào Sazel, trong nháy mắt ngẩng đầu, đôi mắt kia tràn ngập khát vọng, nhưng cuối cùng, vẫn là hơi lắc đầu, chuẩn bị quay người rời đi.
"Tiểu quỷ."
Sazel lạnh nhạt mở miệng: "Suy xét cho kỹ, chúng ta không chỉ là khách, chúng ta cũng là hải quân, theo lý thuyết các ngươi không nói gì thì với tính tình của ta chắc chắn sẽ không giúp các ngươi, nhưng thân phận của ta là hải quân, hỏi thăm theo thông lệ vẫn cần làm."
"Ta, chúng ta thiếu nợ."
Bé gái tên là 'Thiên Bảo' kia cúi đầu xuống, nhu nhu nhược nhược mà nói: "Không có tiền, chúng ta sẽ không có tự do."
"Tự do?"
Sazel lặp lại hai chữ này, quay đầu nhìn về phía người mặc trang phục chính thức màu đen kia.
Người mặc trang phục chính thức màu đen lộ ra ý cười, nói với Sazel: "Vị khách nhân này, có một số việc thuộc phạm trù sự vụ Gran Tesoro chúng ta, khách nhân chỉ cần du ngoạn là được, vốn chúng ta không cần trả lời, nhưng nể mặt khách nhân có thân phận là hải quân, ta đến trả lời một chút."
"Những đứa bé này do cha mẹ thiếu sạch, bởi vì không thể trả lại, nênsinh tồn cũng thành vấn đề, cho nên chúng ta hảo tâm thu lưu những đứa bé kia, để bọn hắn làm công trong tòa thành thị này, để bọn hắn tiếp tục sinh tồn, mỗi ngày đều lãng phí rất nhiều lương thực, chúng ta rất thua thiệt, cho dù như thế, chúng ta cũng không hề từ bỏ bọn hắn. Nhưng đứa trẻ này bản thân vốn không hiểu được cái gì, sẽ chỉ cho rằng chúng ta là người xấu."
"Câu trả lời này, khách nhân hài lòng sao?"
Người mặc trang phục chính thức màu đen cười híp mắt hỏi.
Vẻ mặt Sazel không biểu tình nhìn hắn, chậm rãi nói: "Hình như ta không hỏi các ngươi có phải người xấu hay không, chính ngươi thay vào, mặt khác, cha mẹ nợ tiền, có quan hệ gì tới trẻ con."
Sazel gạt người mặc trang phục chính thức màu đen sang bên cạnh, nói: "Nhưng ngươi nói như vậy, vậy chúng ta sẽ lòng từ bi, không để các ngươi thua thiệt, chúng ta tiếp thu những đứa bé này."
"Này, đám tiểu quỷ, các ngươi có nguyện ý đi cùng hải quân chúng ta không, không cần chờ đợi ở đây nữa."
"Thật sao? !"
Đưa bé thiếu răng mở to hai mắt, xoay người lại, kinh hỉ nói: "Thật sự có thể rời đi nơi này sao? !"
Sazel đưa tay vẫy vẫy, một tên hải quân bên cạnh đưa lên một điếu xì gà, hắn châm xì gà, ngẩng lên đầu, học bộ dáng Clow phun ra khói thuốc.
"Đương nhiên, chúng ta hải quân, nói chuyện là giữ lời."



Bạn cần đăng nhập để bình luận