Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 243 - Ai làm?



Chương 243 - Ai làm?




Rơi vào thảm cảnh như Berthelot còn có mấy tên hải tặc khác, những hải tặc có treo thưởng hơn 10 triệu kia cũng trợn mắt há mồm nhìn bến cảng trống trơn, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.
"Này, Berthelot, muốn lên thuyền của ta không, có thể để ngươi làm phó thuyền trưởng."
Ở bên cạnh, 'Chó dại' Douglas Worth cũng mang theo thủ hạ chạy tới, hắn tương đối may mắn, thuyền đậu ở một bên khác, không bị sóng thần trước đó lan đến gần.
"Ngươi làm phó thuyền trưởng cho ta còn tạm được!" Berthelot hung tợn nói.
"Ta có mức tiền thưởng cao hơn ngươi đấy, Berthelot."
Douglas Worth là một người đàn ông trung niên có râu ria quăn, nhìn anh dũng mạnh mẽ, so với kiểu hình thể thon gầy như Berthelot thì hắn chính là người thuộc phái thể thuật.
"Ngươi không lên thuyền của ta thì sẽ không có ai tiếp nhận ngươi."
Hắn chỉ vào một đám đầu trọc sáng loáng xuất hiện gần đó: "Trừ phi ngươi muốn đi làm hòa thượng."
"Tiểu tăng cũng đồng ý tiếp nhận Berthelot tiên sinh, nhưng muốn lên thuyền của ta thì cần tuân thủ quy củ của ta, ngươi còn phải cạo đầu làm hòa thượng nữa."
'Con mắt to' -Hòa thượng Yanton mặc tăng phục màu đen, tay cầm tràng hạt thô to, đôi mắt giống như mắt trâu, cho nên gọi là 'Con mắt to' .
Berthelot nhất thời không nói gì, nhìn về phía các hải tặc khác, những hải tặc kia vội tránh né ánh mắt của Berthelot.
Những người này hoặc là thuyền bị sóng thần nuốt hết, gặp phải kết cục như hắn, hoặc là không thể nào mời hắn cùng thủ hạ của hắn lên thuyền, tránh gặp phải cảnh cả người và thuyền đều bị Berthelot tiếp thu.
Có thực lực nhận hắn chỉ có hai nhà này.
Hoặc là làm hòa thượng, hoặc là làm phó thuyền trưởng. . .
"Ta hiểu rồi, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Berthelot nói với Douglas Worth, hắn rất sáng suốt lựa chọn làm phó thuyền trưởng.
Hòa thượng có thể làm hải tặc, nhưng chưa từng nghe hải tặc có thể làm hòa thượng, đó là con đường chưa từng có trong tưởng tưởng.
Yanton đưa tay thi lễ, "Đáng tiếc, tiểu tăng vô duyên với Berthelot tiên sinh."
"Lên thuyền trước đi, rời đi nơi này lại nói."
Douglas Worth quay đầu nhìn phế tích kiến trúc che đậy bầu trời, trên trán chảy xuống một tia mồ hôi lạnh, mặc kệ đây là ai làm, dù sao cũng không thể trêu chọc.
"Chờ chút. . ."
Berthelot chợt nói: "Hiện tại chính là cơ hội, loại đồ vật này sẽ không vô duyên vô cớ hạ xuống hạ khu, mặc kệ là người lùn hay hải quân, đều sẽ không tùy ý đồ sát bình dân. chúng ta có thể thừa cơ ra tay với tòa đảo này, ở đây cướp bóc sẽ để thanh danh chúng ta vang xa!"
Mấy năm qua đều không có ai dám cướp bóc khu trung lập, lúc này nếu như bị bọn hắn đoạt lấy, đám đồng hành đố kị ghen ghét là một chuyện, nhưng khẳng định sẽ vang danh trên đại dương bao la này.
Chuyện này đối với những hải tặc như bọn hắn vốn là chuyện tốt.
Mà Berthelot nghĩ nếu như thu hoạch được danh vọng to lớn, về sau là có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Nghe lời Berthelot nói, Douglas Worth cùng Yanton hòa thượng liếc nhìn nhau, hắn sờ râu ria của chính mình rồi nói: "Hòa thượng, ngươi thấy thế nào?"
"Tiểu tăng cảm thấy có thể."
Yanton nhìn về phía thị trấn kia, chắp tay trước ngực, hai con ngươi khép hờ, hiển lộ ra vẻ từ bi: "Người cần trải qua thống khổ mới có thể trân quý hòa bình, người ở nơi này hưởng thụ hòa bình quá lâu, sẽ trở nên càng thêm lười biếng. Cho nên để bọn hắn lập tức gặp phải thống khổ, chính là chức trách khiến chúng ta ra biển, đây chính là Phật đạo mà tiểu tăng tuân thủ."
Yanton mở mắt, tròng mắt bắt đầu trải rộng tơ máu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
"Cảm thụ thống khổ đi, tiếp nhận thống khổ đi, hiểu rõ thống khổ đi. Người không biết được thống khổ người sẽ không biết cái gì mới gọi là hòa bình!"
"Tốt! Vậy chúng ta hợp tác, trước tiên đoạt lấy nơi này!"
Douglas Worth phóng khoáng vung quả đấm, sau đó nói với đám hải tặc còn lại nói: "Các ngươi cũng có thể cùng hành động, ta rất hoan nghênh các ngươi lên trên thuyền của ta!"
Những nhóm hải tặc không có thuyền kia liếc nhau, vội gật đầu, giơ nắm đấm lên: "Đoạt lấy nơi này, vang danh biển cả!"
"Douglas Worth thuyền trưởng vạn tuế! ! !"
Douglas Worth tự mãn giơ tay, hắn nhìn chung quanh một vòng, nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía một người trẻ tuổi ở nơi hẻo lánh kia.
"Trước hết bắt hắn để khai đao!"
Người trẻ tuổi kia có vẻ là cư dân bản địa,
Nhìn thấy cảm xúc của nhóm hải tặc tăng vọt, lúc này hắn đã run lẩy bẩy.
"Không được qua đây!"
Người trẻ tuổi thấy đám hải tặc nhìn qua thì vội lui về phía sau mấy bước, đưa tay tới eo lưng sờ soạng, "Nơi này chính là đảo Manh, các ngươi cướp bóc nơi này, không sợ bị tước sĩ ghi thù sao? !"
"Tình huống bây giờ hắn còn sống hay không còn không biết đâu, tiểu tử, khu trung lập đã trở thành quá khứ."
Berthelot cười lạnh móc ra một cây súng lục, nhắm thẳng vào người tuổi trẻ kia, "Trước hết thấy chút máu để làm bầu không khí náo nhiệt một chút."
"Đừng xem thường ta!"
Người trẻ tuổi cắn răng, từ sau hông móc ra một cây pháo, "Chỉ cần ta nhóm lửa là sẽ có viện quân tới, hiện tại các ngươi không trốn thì sau này sẽ không trốn được đâu!"
"Yên tâm, chúng ta có nhiều thời gian chạy trốn, cướp bóc xong rồi chạy cũng không muộn." Ý cười trên mặt Berthelot càng tăng lên, muốn lập tức bóp cò.
Người trẻ tuổi nhắm hai mắt lại, ném quả pháo đã châm lửa ra phía sau, quả pháo phát ra một tiếng nổ vang.
Oanh! ! !
Một đoàn phế tích đột ngột từ không trung hạ xuống, trực tiếp rơi vào trên thuyền hải tặc đỗ trên mặt biển kia, thể tích phế tích còn lớn hơn cả chiếc thuyền kia, trực tiếp đập nát chiếc thuyền hải tặc kia.
Sức gió kịch liệt khiến người trẻ tuổi nhếch to miệng, hắn chính là chó cùng rứt giậu mà thôi, nhưng vật trên trời kia thế mà thật sự đúng lúc nện xuống!
Mảnh vụn bay tán loạn, một mũi tàu điêu khắc tóc quăn đầu chó rơi vào trước mặt Douglas Worth, chuyện này khiến chung quanh lập tức yên tĩnh.
Một trận gió thổi qua, điêu khắc đầu chó dập dờn, biến mất trong tầm mắt Douglas Worth.
Douglas Worth đứng thẳng bất động ở kia, thật lâu không nói gì, nhìn kỹ lại mới thấy vẻ mặt hắn có chút xám trắng.
Thuyền. . . Đã không có.
Berthelot trầm mặc một trận, buông súng ngắn xuống, đột nhiên quay sang hỏi Yanton hỏi: "Đại sư, hiện tại ta làm hòa thượng còn kịp sao?"
Yanton nhìn lên trên không, chậm rãi nói:
"Vạn vật đều có thể thành phật, Berthelot tiên sinh, chỉ cần có ngộ tính, ở đâu đều có thể, không câu nệ là trên thuyền hay lục địa."
"Nói tiếng người đi?"
" Món đồ phía trên kia ta cũng không đỡ được, chúng ta cũng không đi được."
Rầm rầm rầm!
Phế tích biến thành đoàn, giống như sao băng hạ xuống, rơi xuống trên mặt biển, nhấc lên sóng nước như biển gầm, thuyền hải tặc dừng sát ở chung quanh nơi này, không có một chiếc nào có thể trốn được, tất cả đều bị đập thành mảnh vỡ, theo sóng biển cùng nhau chìm xuống đáy biển.
Sóng biển kia tràn vào bến cảng, lực cuốn làm một bộ phận hải tặc không đứng vững, ngổn ngang lộn ngã xuống nơi đó.
Douglas Worth bị sóng biển bao phủ, hai tay lung tung cào loạn, theo thuỷ triều sóng biển xuống, trong tay hắn có thêm một bánh lái, hoa văn phía trên bánh lái kia để hắn vững tin đây chính là mảnh thuyền vụn của mình.
"Thuyền của ta!"
Douglas Worth rống lên một tiếng, ném bánh lái lên một thân ảnh hiển hiện ở không trung.
Sức lực của hắn rất lớn, bánh lái bị ném kia phát ra tiếng xé gió, mang ra một đường khói, bay thẳng đến người trên không.
Đùng.
Clow đưa tay ra, tiếp được đồ vật bay lên kia, chờ hắn thấy rõ là bánh lái thì sắc mặt lập tức xuống dưới.
Thân thể hắn đột nhiên hạ xuống, bắn thẳng về phía bến cảng, hạ xuống trên mặt đất trước mặt đám hải tặc, giơ bánh lái trên tay lên rồi trầm giọng nói: "Ai làm?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận