Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 670 - Quốc gia này, không thích hợp làm chủ nhân của ngươi sao?



Chương 670 - Quốc gia này, không thích hợp làm chủ nhân của ngươi sao?




Lịch sử, hắn đương nhiên biết rõ.
Đây là tổ huấn của gia tộc Pansa, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã biết quá khứ của Pansa.
800 năm trước, gia tộc Donquixote trở thành Thiên Long nhân, vứt bỏ cũng phản bội gia tộc Pansa- người hầu của bọn hắn.
Vua trời sinh của Dressrosa, khi Donquixote trở thành quốc vương đã từng nói vĩnh viễn không vứt bỏ Dressrosa, mà Pansa cũng phụng người này làm chủ nhân.
Donquixote đi Mary Geoise, từ bỏ Dressrosa, đồng thời cũng từ bỏ Pansa, vi phạm lời thề với Pansa.
Cũng làm cho Pansa không thể cầm kiếm.
Thông qua truyền miệng, từ nhỏ David đã biết, chính mình không thể cầm kiếm.
Mặc kệ hắn có phải thiên tài mạnh nhất gia tộc Pansa trong 800 năm qua hay không, hắn đều không thể cầm kiếm.
Đời này, có lẽ chính là làm một người chăn nuôi heo thôi, sau đó tìm một người phụ nữ, tiếp tục tiếp nối truyền thống.
Nhưng bây giờ. . . Lại xảy ra chuyện gì?
Những người này, ngày bình thường luôn trêu đùa hắn, trêu đùa gia tộc của hắn đã đến tình trạng trở thành 'Truyền thống', bây giờ lại nói cho hắn đây là vì buộc hắn thức tỉnh?
Loại chuyện này. . .
Loại chuyện này!
"Đừng nói đùa!"
David cắn răng kêu: "Lời thề của Pansa là lời thề của Pansa, gia tộc Pansa chưa từng có tùy tùng, từ sau cuộc chiến đấu kia thất bại, chúng ta rốt cuộc đã không còn tùy tùng!"
Chiến tranh 800 năm trước là Donquixote dặn Riku làm, trận chiến tranh kia càn quét cả nước, mà Pansa không muốn thương tổn quốc dân, tự nhận thất bại, cũng giải tán tùy tùng lúc ấy.
Hiện tại, nào còn có tùy tùng gì.
Bà bà mỉm cười nói: "Loại chuyện đó đã không quan trọng, ngài đã thức tỉnh, ngài có thể cầm kiếm, là Donquixote phản bội chúng ta, không phải ngài phản bội chúng ta. Kẻ không thực hiện lời hứa thì không đáng để chúng ta tuân thủ lời thề."
Ngón tay bà giật giật, muốn tự bóp cò súng "Sứ mạng của chúng ta cũng đã hoàn thành, tiếp theo, ngài đã tự do, muốn làm cái gì cũng được."
"Đúng vậy, ngài đã tự do."
Cha của Wallis mỉm cười nói: "Mà tội của chúng ta cũng không có người nào có thể đặc xá, chúng ta đúng là đã không phải tùy tùng của Pansa, tất cả đều là chúng ta tự phát, tội của chúng ta không có người nào có thể xóa được."
"Vẫn là có thể xóa mà. . ."
Lúc này, gần đó lại truyền đến một giọng nói.
Đám người nhìn lại, chỉ thấy Moore thản nhiên xuất hiện, cười nói: "Vẫn có thể xóa tội nha, nếu như là quốc vương của Dressrosa thì có thể đặc xá tội lỗi."
"Hải quân?"
Bà bà nhíu nhíu mày, "Chuyện này không có quan hệ gì cùng hải quân các ngươi. Mặt khác, Riku nhất tộc không xứng đặc xá tội của chúng ta, gia tộc chúng ta thừa nhận, đã sớm không thể sử dụng chức năng này."
Pansa không tha thứ được cho bọn hắn, bởi vì 800 năm trước, Pansa đã giải tán tất cả tùy tùng, bọn họ là tự phát hoàn thành 'Truyền thống' này, mà bây giờ ép được David thức tỉnh, sứ mệnh của bọn họ cũng đã kết thúc.
Tội của bọn hắn chỉ có thể dùng tự sát để kết thúc.
"Ngươi?"
David cũng cau mày nói: "Ngươi còn chưa đi?"
"A. . . Thúc thúc ta vừa trở về thôi."
Moore giơ lên hai tay trống không của chính mình, "Ta đã đưa người qua, sau đó lại trở về."
"Ta cũng nghe được lời của các ngươi, mặc dù không hiểu nhiều, nhưng muốn đặc xá tội thì có thể, Pansa là chủ nhân của các ngươi? Chủ nhân trước? Không sao cả, nếu hắn lên làm quốc vương thì chuyện này chẳng phải sẽ được giải quyết sao?"
Moore chỉ vào David, nói: "Trung tướng của chúng ta phi thường thích hắn."
. . .
Trong lều vải trụ sở hải quân.
"Một đại quý tộc để ngươi đi giết David?"
Clow nhìn chằm chằm tên tráng hán mặt mũi bầm dập kia, híp mắt hỏi.
Người này là do Moore mang về.
Chuyện cụ thể thì hắn cũng biết.
"Đúng, đúng vậy, không có liên quan gì với ta, ta chỉ phụng mệnh làm việc." Tráng hán kia run rẩy nói.
Người trước mắt này chính là Kim Nghê!
Hơn nữa còn là ở bên trong trụ sở hải quân, hắn căn bản không dám nghĩ tới chuyện chạy trốn.
"Ta đã nói hết rồi, ngài, ngài có thể thả ta sao?" Tráng hán cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Kéo ra ngoài, tìm một chỗ chôn." Clow vung tay lên, lập tức có hải quân lôi tráng hán đi.
Sau đó, hắn trừng mắt nhìn 3 người Lucci, trong trướng bồng "Các ngươi làm chuyện thật lớn! Ta còn chưa làm ra quyết định đâu, bây giờ đã bắt đầu thông đồng, tên đồng liêu kia của các ngươi đâu?"
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết người mà hắn cương quyết chọn lập tức bị người ta biết, việc này trừ CP0 ra, còn có tên khốn nào có thể làm?
"Việc này thì ta không biết."
Lucci nhìn thoáng qua phía người, người đeo mặt nạ con ngươi đen trắng kia đã sớm biến mất, hắn nói:
"Bọn hắn cũng không phải thuộc hạ của ta, làm thế nào là chuyện của bọn hắn, nhưng nếu như ta tìm được hắn, sẽ để hắn trả giá đắt."
"Người gọi là Pansa kia ảnh hưởng tới các ngươi lớn như vậy? Cũng không có ai khác, các ngươi càng không muốn vậy ta càng muốn để hắn đi làm quốc vương!" Clow hung ác nói.
Lời này làm Doflamingo biến sắc, "Ngươi làm thế là đang sỉ nhục gia tộc Donquixote! Đám Thiên Long nhân kia sẽ không bỏ qua cho ngươi, Clow!"
Clow khinh thường nhìn lướt qua Doflamingo, "Lão tử sợ chuyện này? Có bản lĩnh thì để ta xuống chức, bằng không thì đừng chém gió."
Xoát!
Lúc này, một đạo bạch quang hiện lên, Moore một lần nữa mang theo David xuất hiện.
"Người đã mang đến nha." Moore nói.
"Nha. . . Đến rồi à, khí tức có chút khác biệt nhỉ?" Clow nhìn David rồi nói.
"Tên này giống như có chút khác biệt, những hàng xóm láng giềng kia vì thế mà muốn tự sát đấy. . ."
Moore đơn giản kể lại những chuyện đã xảy ra một lần.
Clow nghe mà sửng sốt.
Trò gì thế?
Chuyện từ 800 năm trước, lại có thể duy trì đến bây giờ?
Những người kia vì bức David thức tỉnh mà điên cuồng trêu đùa hắn? Chính là vì làm hắn tức giận, một lần nữa vung kiếm lên?
Con đường này. . .
Hình như hắn thấy ở đâu rồi.
"Không phải, những người kia không có biện pháp khác à? Làm sao cả đám đều như vậy, sao suy nghĩ luôn cực đoan như vậy." Clow cau mày nói.
Làm người từ kiếp trước, hắn không thể chấp nhận loại tư tưởng này.
Nhưng mấu chốt chính là người ở thế giới này dường như còn rất nhiều tư tưởng cực đoan như thế này.
"Đúng vậy, thúc thúc ta cũng không thể hiểu được, hiện tại nếu như hắn không làm vua thì những người kia chỉ sợ cũng muốn tự sát." Moore gãi gãi đầu.
"Vậy coi như vua đi." Clow đối David nói: "Chính là ngươi, không chọn nữa."
"Không được. . ."
David lắc đầu, nói: "Hải quân. . . Lão gia, chuyện này tuyệt đối không được, ta không thể làm vua."
"Ừm? Làm vua thôi mà còn lằng nhà lằng nhằng? Người khác muốn làm còn không làm được đâu, sao ngươi khó chịu như thế?." Clow nhíu mày.
"Phất phất phất phất phất, Pansa cũng không phải người. . ."
Lúc này Doflamingo cười nói: "Bọn hắn chỉ là chó không ai muốn! Nhưng con chó này từ đầu đến cuối không có chủ nhân thích hợp, bonh hắn sớm đã bị thời đại vứt bỏ tín điều cùng lời thề, ở nơi đó hối hận, bọn họ không có độ lượng của vua, ngay cả dã tâm đều không có!"
Lời này làm David cúi đầu trầm mặc.
Đúng vậy, bọn họ không thể xưng vương, bọn họ chỉ là kỵ sĩ, một khi không có chủ nhân, bọn họ còn không có cả tư cách cầm kiếm.
Trong mắt người ở thế giới người bây giờ, điểm này có lẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bọn hắn chính là như vậy.
Người, dù sao cũng không giống.
"Chủ nhân. . ."
Clow sờ lên cằm, nhìn chằm chằm hắn, nói: "Quốc gia này không thích hợp làm chủ nhân của ngươi sao?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận