Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 1298 - Biển cả an toàn ta liền an toàn



Chương 1298 - Biển cả an toàn ta liền an toàn




Clow đương nhiên không kiên nhẫn, từ khi hắn đột nhập tới nước Wano, tới giờ mới hưởng thụ được hòa bình bao lâu đã lại lập tức có chuyện rồi.
Sau khi từ Mary Geoise đi xuống, Clow bay về Hồng cảng, tìm một nhà hàng đi vào, hiện tại hải quân trong nhà ăn không nhiều, không ít người nhận được mệnh lệnh của hắn đã ra ngoài đi tìm mũ rơm cùng Teach, nhưng vẫn có mấy người.
Trong một cái bàn, mấy người quen ngồi.
Hắn trực tiếp đi sang ngồi xuống, cầm lấy một miếng thịt xương chân để gặm.
"Ồ? Làm sao lại này trở về rồi? Không tìm..."
Một ông lão tóc trắng xoá, cũng có sợi râu thắt thành bím màu trắng quay đầu hỏi.
Sengoku.
Còn một lão già bên cạnh để đầu đinh đang nhanh chóng hồ ăn biển nhét, là Garp.
"Tức tới đói, hai người các ngươi làm sao cũng xuất động, ta nghe nói lần này không gọi các ngươi mà." Clow cắn xuống một miếng thịt, nhấm nuốt mấy lần, sau đó hỏi. .
"Nhân thủ không đủ, cho nên bị phía trên nhờ."
Sengoku nói, rồi lại dừng lại một chút, từ đôi kính phát ra ánh sáng rồi, nói: "Sakazuki. . . Bị thương rồi?"
Động tác ăn thịt của Clow ngưng lại, nhẹ gật đầu, "Ừm. . ."
"Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, Clow."
Sengoku nghĩ ngợi, nói: "Đi thẳng đến Hồng cảng. . . Không phải ngươi vừa từ Mary Geoise xuống chứ?."
Clow cắn hai ba miếng đã xử lý xong thịt xương chân, sau đó cầm bình rượu lên cũng không rót vào trong chén mà trực tiếp rót bình, hơi khó chịu nói:
"Đừng ở kia đoán mò nữa, lộ ra trí thông minh của ngươi không cao bao nhiêu, ta biết ngươi có tinh thần cùng trí lực như phật, hiện tại ngươi dạy ta một chút xem làm thế nào. Phía trên muốn Sakazuki lui ra, ta tới làm Nguyên soái, chuyện này không phải nói nhảm sao?"
Sengoku lộ vẻ như trong dự liệu, lại thở dài: "Đại khái sẽ đoán được, từ khi Sakazuki cự tuyệt mệnh lệnh phía trên, lão phu đã biết sẽ có một ngày như vậy, từ rất sớm trước kia lão phu đã nói qua, không thể công khai đối đầu cùng chính phủ thế giới, chúng ta có rất nhiều biện pháp. Uy tín hải quân không có thì không có, chỉ cần cuối cùng hải tặc bị tiêu diệt, tất cả đều là đáng giá. . ."
Nếu như hắn vẫn là Nguyên soái, hắn sẽ không cự tuyệt mệnh lệnh của chính phủ thế giới, hải quân rút lui, là sẽ tổn hại uy tín hải quân, để hải tặc một lần nữa trở lại thời đại đại hải tặc, nhưng khi hải quân đối phó làm quân cách mạng giảm, một khi đạt tới ổn định, phía trên vẫn sẽ không bỏ mặc hải tặc, nhất là sau khi chiến đấu ở Lodestar Island bộc phát, bọn họ sẽ không để người khác trở thành vua hải tặc, vẫn sẽ tiếp tục chiến tranh.
Đến lúc đó một khi xuất hiện hai lần chiến tranh, chính phủ thế giới sẽ toàn lực ủng hộ bọn hắn, thẳng đến khi chiến tranh hoàn thành, khi đó hải quân bọn hắn mới thật sự là không hề cố kỵ.
Đáng tiếc, với tính tình của Sakazuki sẽ không làm như vậy.
"Ngài đối phó với phía trên đúng là có phương pháp, nhưng mấu chốt là ngươi không phải Nguyên soái."
Clow nói: "Cũng đừng nói chuyện sau này nữa, nói một chút xem làm sao bây giờ đi."
"Phốc ha ha ha, ngươi làm Nguyên soái không phải chuyện tốt sao?"
Lúc này Garp đã giải quyết xong đồ ăn trong tay, ngồi ở kia cười ha ha hai câu, nói: "Hải quân cũng phải có người mới lên sàn mà."
"Cũng chưa nghe nói qua người mới lên sàn trực tiếp lên đỉnh đi."
Clow tức giận nói: "Đừng ngồi đó cười, lại nói, ta lên sàn cũng không phải chuyện tốt gì, nhất là đối với ngươi, Garp."
Lời này khiến Garp sững sờ, sau đó lại thấp giọng nở nụ cười: "Làm nam nhi trên biển nha, khi hắn làm ra quyết định, luôn luôn phải trả giá đắt. . ."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?" Clow nhìn về phía ông ta.
Garp chỉ cười, ngược lại là ánh mắt lại có chút cô đơn cùng ảm đạm, ông ta khẽ nói: "Lão phu. . . Làm người nhà thất bại."
"Tốt rồi, Garp, chúng ta là người, cũng không phải dã thú, chuyện này không đáng thảo luận, trái lại, Clow, nếu con của ngươi đột nhiên làm hải tặc, ngươi sẽ làm thế nào?" Sengoku hỏi.
"Đánh gãy chân cho hắn nó!"
Clow không chút do dự kêu lên: "Nói đùa cái gì, lão tử đều là đại tướng, lập tức chính là Nguyên soái, trên biển cả nổi danh như vậy, ngoan ngoãn làm nhị thế tổ hải quân lại không thích, chạy tới làm hải tặc?"
Nói xong, hắn lại sững sờ, lại nhìn Garp, không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, đều là người, có tư cách gì chỉ trích đối phương, quá bình thường.
Nhưng. . .
"Chuyện đã đến trình độ này, không có cách nào khác, Garp."
Clow chậm rãi nói: "Trừ phi cháu ngươi tự thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn đi Impel Down, đồng thời cam đoan về sau không làm hải tặc, lúc này mới có thể hoạt động một chút, ngồi nhà lao một thời gian lại thả."
Nhưng dùng đầu gối nghĩ đều biết là không thể nào.
Cho nên, hắn trừ chết ra thì không có bất luận biện pháp giải quyết gì khác.
Hải tặc sẽ không trở thành anh hùng, hải tặc chính là hải tặc, dù là trật tự lại chuyển đổi thế nào, hắn đại biểu mãi mãi cũng là lập trường hải tặc.
Không phải tất cả hải tặc đều như mũ rơm, hoặc nói hải tặc nhà mạo hiểm như hắn quá thưa thớt, đa số hải tặc có tính tình thế nào, hải quân bọn họ biết rõ hơn bất kỳ người nào.
Trên thế giới này có đôi khi người hiểu rõ chính mình nhất cũng không phải mình, mà là kẻ địch của bọn hắn.
Nếu như hải tặc thật sự chính nghĩa như vậy, thật sự có mơ ước như vậy, vì sao sẽ có hải quân tồn tại?
Từ xưa đến nay, từ khi có hải tặc sinh ra là có hải quân tồn tại.
Bởi vì những hải tặc kia là hàng thật giá thật khiến dân chúng bị uy hiếp về sinh mệnh tài sản.
Những hải tặc kia lấy danh nghĩa 'Mộng tưởng', đi cướp bóc, đi hủy diệt, bởi vì có giấc mộng, cho nên bọn hắn làm việc sẽ không thẹn với lương tâm. . .
Đừng nói giỡn!
Đối với bọn hắn trừ vô tình hủy diệt ra thì không có cái khác, Clow sẽ không đồng tình với hải tặc, căn cứ vào lập trường cũng tốt, căn cứ vào giá trị quan của bản thân hắn cũng tốt.
Hắn có lẽ tin tưởng mỗi người làm chuyện xấu đều có đủ loại lý do, người đáng hận tất có chỗ đáng thương, nhưng biết thì biết, hắn gặp nhiều hải tặc như vậy, tự nhiên cũng đã gặp qua một số hải tặc chính là bị thế giới bức thành như thế.
Nhưng thế thì tính sao.
Hiện tại hắn hải quân, vẫn là làm đại tướng hải quân, đối mặt với hải tặc, trừ bắt cùng giết, không có phương thức giải quyết khác.
"Làm Nguyên soái đi, Clow."
Lúc này Sengoku nói: "Sakazuki đã bị thương, nếu lên báo chí, như vậy hải tặc tất nhiên sẽ cuồng hoan, ngươi có biện pháp, ta biết. Cho nên, làm Nguyên soái đi, giải quyết hết những hải tặc kia, để biển cả đi vào hòa bình đã lâu."
Ông đứng lên, vỗ vỗ bả vai Clow, ý vị thâm trường nói; "Còn sau khi hòa bình, ngươi muốn làm gì đó là chuyện của ngươi, dù sao khi đó ngươi đã là Nguyên soái hải quân, không có ai sẽ ngăn cản ngươi."
Lời này khiến Clow suy nghĩ.
Đúng vậy. . .
Nếu như nói, hắn lấy công tích lớn như vậy cưỡng ép lui ra, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đến lúc đó thế giới cũng sẽ không nguy hiểm, hắn cũng có thể không làm hải quân, mà khi đó có uy vọng kết thúc thời đại hải tặc, dù mình không làm hải quân, hải quân cũng sẽ cho mình mặt mũi.
Dù sao năm đó đi làm hải quân, không phải cũng là vì an toàn sao?
Hắn đều đã đến nước này, vì sao không thừa thế xông lên, để biển cả chân chính an toàn.
Chỉ cần biển cả an toàn, không phải hắn cũng an toàn sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận