Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 1281 - Lão tử không đi!



Chương 1281 - Lão tử không đi!




Phía sau New World.
Oanh! !
Một phát pháo laser truyền vang trên mặt biển, bắn trúng một hòn đảo phía trước, trong tiếng phá hủy to lớn, giữa hòn đảo bị cày nát, chỉ để lại hai bên hòn đảo, ở giữa là nước biển mãnh liệt tràn ngập.
Ánh sáng từ laser kết thúc, ở trên mặt biển kia xuất hiện là một chiếc thuyền vàng.
Trong thuyền Kim Nghê.
"Ồ? Đồ chơi này. . ."
Moore xuyên qua cửa sổ sát đất đưa tay ngắm nhìn, kinh ngạc nói: "Hai bên trung gian để lọt nước, tràn lan mãnh liệt, trơn ướt khó nhịn. . ."
Clow ngồi ở chủ vị kia liếc mắt, hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi không có việc gì thì CMN đi ngủ đi! Mỗi ngày tỉnh ngủ là mở miệng nói linh tinh đúng không, ở chỗ này có trẻ con đây!"
"Trẻ con?"
Rida ngồi cạnh đang cầm lấy một chùm nho chuẩn bị nếm thử thăm dò: "Nào có trẻ con chứ? Bao Huang không ở nơi này mà?"
Kuro thông qua kính viễn vọng ngắm nhìn hòn đảo một hồi, sau đó mới quay đầu nói: "Clow tiên sinh, đã xử lý gần hết rồi, còn có mấy hải tặc may mắn còn sống sót, muốn bắt giữ sao?"
"Clow, anh nếm thử món này, ăn ngon!"
Rida nếm thử một miếng nho xong thì hai mắt sáng lên, lấy xuống một quả đưa tới trong miệng Clow.
"Phải không?"
Clow thuận thế há mồm tùy ý Rida nhét vào, nhai hai miếng rồi há miệng phun ra vỏ nhỏ, gật đầu nói: "Đúng là ngọt."
Sau đó lại nói với Kuro:"Thế là được, gọi điện cho Abra còn có Wilbur, không phải bọn hắn đang trên đường sao, để bọn hắn xuôi theo đường thuyền của chúng ta, có thể bắt thì bắt, tội nghiêm trọng thì giết, không quá đáng thì thả."
"Vâng, Clow tiên sinh, ta lập tức gọi điện." Kuro lên tiếng, từ trong ngực móc ra máy truyền tin cỡ nhỏ rồi chạy tới một bên gọi điện thoại.
Sau khi Kid cùng Law chết, bọn họ đã đi dạo quanh đây một tuần lễ, lúc đầu Clow bắt lấy một chút hải tặc từ chủ đảo của Law rồi cũng làm như vậy, bởi vì hắn chỉ có một chiếc thuyền, muốn mang tù binh cả đường thì hắn cũng không cần đánh, dứt khoát chơi trò áp giải tù binh là được. .
Chính mình tiếp nhiệm vụ chính là bốn tên kia, có lẽ xung quanh có một chút tuyển thủ ngân bài cũng được, đoàn hải tặc chính là chuyện như vậy, nhân vật nòng cốt nên xử lý đều đã, ai có rảnh đi quản những tên chó mèo kia.
Trên đại dương bao la nhiều hải tặc như vậy, hoàn toàn bắt thì trừ đáy biển sẽ không có nơi khác để thả.
"Ba lải nhải ba lải nhải sóng nha. . ."
Máy truyền tin trên bàn làm việc vang lên, phát ra âm thanh.
"Rida." Clow hô một tiếng.
Rida bĩu môi, từ trên ghế salon kia nhảy xuống tới, lẩm bẩm: " Không phải anh có lính liên lạc sao, vì sao cuối cùng vẫn là ta nghe điện thoại."
Moore là hải quân có chức trách 'Lính liên lạc', đoạn thời gian trước vừa thăng chức, từ trung tá biến thành Thượng tá, nhưng vẫn như cũ, chính sự không làm, người cũng thường xuyên không thấy, ngẫu nhiên đi ra một lần sẽ đứng ở kia ngáp một cái rồi mở miệng nói linh tinh.
Đáng ghét, muốn ăn đòn.
Thật sự như hắn nói, tìm bát sắt kiếm cơm thôi à?
Đừng hỏi nữa, hỏi chính là đi an ủi tâm linh thiếu nữ mất phương hướng, sắp xếp lo lắng cho đại tỷ tỷ tịch mịch, giúp thiếu phụ mê mang tìm kiếm mưu trí, đủ loại lý do, điểm giống nhau duy nhất là Moore thường xuyên không đủ tiền, không đủ tiền thì sẽ tìm Clow chi, mặc dù Clow hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn cho hắn tiền.
Có đôi khi Rida cảm thấy Clow còn rộng lượng với hắn hơn so với chính mình.
Thật sự là cùng giới hút nhau?
Vừa lẩm bẩm, Rida vừa đi đến trên bàn công tác, nhón chân lên cầm lấy microphone, "Alo alo, nơi này là trung tướng 'Hạo Điệp'- Rida đây."
Hình ảnh trên màn hình máy truyền tin dần dần biến thành một gương mặt ngang tàng thiết huyết đang cắn xì gà, phát ra thanh âm trầm thấp lại khàn khàn:
"Bạch Kình sao? Đưa điện thoại cho Clow, lão phu là Sakazuki."
Thái dương Rida nổi gân xanh, giận dữ nói: "Là Hạo Điệp! Là Hạo Điệp mà! Ngươi. . ."
Cô làm bộ muốn ném microphone xuống, nhưng lại bị Clow trực tiếp đoạt, sau đó ngăn chặn đầu của Rida, nói: "Alo alo, Nguyên soái, tìm ta à?"
"A. . ."
Người bên kia phun ra một ngụm sương mù thật dài, ngập ngừng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Trở về đi."
Lời này không chỉ khiến Clow ngạc nhiên, tất cả những người khác đang ngồi ở đây cũng đều sững sờ tại chỗ.
Thật lâu sau, trên trán Clow hiện ra dấu chấm hỏi, giọng tràn đầy nghi vấn biểu hiện thành tiếng: "A?"
Trở về?
Trở về đâu chứ. . .
"Nghe không rõ sao, lão phu để ngươi trở về." Sakazuki bên kia trầm giọng nói.
"Chờ một chút , chờ một chút. . ."
Clow buông tay khỏi người Rida cũng đang sửng sốt đứng ở kia, đẩy cô về phía trước, hỏi: "Ý của ngươi là để ta trở về? Không đánh hải tặc nữa?"
Bên kia trầm mặc một chút, tiếp tục nói: "Bởi vì một chút tình huống đặc biệt, ngươi cần rút lui, rút lui đến Marineford."
Lời này khiến Clow có chút trực tiếp vui vẻ, hắn ngồi xuống chủ tọa, một chân còn gác trên lan can, trêu chọc hỏi: "Làm gì thế, Mary Geoise bị công phá rồi? Ai lợi hại như vậy? Dragon? Teach? Hay là mũ rơm? Nước Wano đều không cần nữa, nói đi là đi?"
"Đây là mệnh lệnh, Clow."
Bên kia máy trầm giọng nói: "Ngươi là hải quân, ngươi cần nghe theo mệnh lệnh, những chuyện khác không cần ngươi nhọc lòng!"
Clow nhướn mày một cái: "Không phải, dù sao ta cũng là đại tướng đi, Sakazuki Nguyên soái, ta tôn trọng ngươi, cho nên thường thì mọi chuyện để ngươi quyết định là được, nhưng loại chuyện không đầu không đuôi này, ngươi để ta nói rút lui là rút lui, vậy một năm qua tâm huyết của ta tính thế nào?"
Lời này khiến Kuro vốn sững sờ vì lời nói của Sakazuki trước đó kịp phản ứng, mím môi một cái.
Ngươi còn có tâm huyết?
Ngươi mà có chút tâm thì cũng không thể nói lời này!
Dường như Clow còn chưa nói đã, tiếp tục nói: "Đánh sống đánh chết, mạo hiểm đột nhập vào nước Wano liên tục trảm hai hoàng, món nợ này tình thế nào. Đúng vậy, ta là vận may tốt nhặt nhạnh được chỗ tốt, nhưng nếu không có vận may tốt thì ta chính là khổ chiến, nói không chừng còn phải để lại chút gì ở nơi đó. Không có công lao cũng cũng có khổ lao chứ, ngươi nói một câu để ta đi ta lập tức đi, mặt mũi của ta để chỗ nào!"
Không nói chuyện 1 năm qua cải tạo nước Wano, chỉ nói hắn đều đã cắm rễ ở nơi này thì đừng hòng để hắn tùy tiện chuyển ổ!
Hắn đã chuyển ổ bao nhiêu lần rồi!
Từ Đông Hải chuyển đến Grand Line, từ Grand Line đến Tây Hải lại đến Grand Line, mỗi lần chạy đến một chỗ vừa mới thích ứng dễ chịu xong lại phải lập tức bị gọi đi.
Dù không đề cập tới hơn một năm nay cải tạo cùng chuyện làm ăn ở đây, chính là đơn thuần vì nước Wano ở khu vực tốt, địa thế tốt, dễ thủ khó công , người bình thường không vào được, loại căn cứ thiên nhiên dưỡng lão này, nói để hắn rút là để hắn rút, đó là không thể nào.
Nghĩ tới đây, Clow kích động nói: "Đông Hải thì ta đi, đảo Manh ta đi, đảo Pegasus ta cũng đi, Sabaody ta còn đi! Lần này ta không đi, đánh chết cũng không đi!"
"Đáng giận! !"
Người bên kia nổi giận, "Mặc kệ ngươi ý tưởng gì, mệnh lệnh là nhất định phải nghe theo, cứ như vậy! Nếu như ngươi không nghe thìtự gánh lấy hậu quả!"
Đùng!
Bên kia máy vang lên một tiếng vang giòn, sau đó hiện ra tiếng bận.
Clow cũng hất microphone ra, đứng người lên chỉ vào máy truyền tin kia rồi nói: "Lão già này có phải bị bệnh hay không, đang đánh thật hay mà hiện tại lại bảo lão tử rút lui, lần này rút lui có hậu quả gì ông ta không biết sao? Ta CMN cũng bắt đầu muốn chủ động làm việc, lúc này ông ta lại giở trò cùng ta?"
Nói rồi hắn dừng một chút, nhìn về phía Kuro, nói với vẻ không xác định: "Mary Geoise bị công phá rồi?"
Kuro đầu lắc như trống lúc lắc, mồ hôi lạnh ứa ra: "Chúng ta không có. . . Không phải, ý của ta là, chúng ta không có tin tức ở phương diện này."
Clow thuận thế cầm lấy một điếu xì gà cắn lên miệng, sau khi đốt thì phun ra khói thuốc, nghi ngờ nói: "Kỳ quái, phía trên lại làm ra chiêu trò gì đây, bằng không thì lấy tính tình của lão già kia còn biết để ta rút lui? Ta chỉ cần nói chữ 'Lui' là ông ta có thể đốt da ta rồi."
"Muốn rút lui sao? Clow tiên sinh." Kuro hỏi.
Clow tức giận nói: "Ngươi cũng CMN điên à? Lúc này rút lui, vậy tất cả mọi chuyện không phải đều là làm chuyện vô ích sao, đến lúc đó hải tặc sẽ gây rối ác hơn. A, báo chí phía trên tuyên truyền như vậy, lão tử lại là anh hùng hải quân lại là kẻ huỷ diệt thời đại mà lúc này lại sợ hãi rút về nhà, sợ cũng không phải sợ như thế."
Hắn tiếp tục hùng hùng hổ hổ: "Sao không nói sớm chứ, ông ta nói sớm đi, ông ta nói sớm đi! Sớm biết muốn rút cũng đừng để ta đi nước Wano chứ, cứ ngồi xem trò cười chẳng phải xong à, CMN đều đi vào rồi còn muốn để ta lui ra ngoài, đó là chuyện không tồn tại! Đừng để ý đến hắn, cho lão tử hành động như thường lệ, ông ta không đánh? Lão tử đánh!"
"Vâng! Clow tiên sinh."
Kuro dùng tay đẩy mắt kính, trên tấm kính phản chiếu ra ánh sáng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mà trên quân hạm chiến tuyến phía trước New World.
Sakazuki hất ống nói bị ông ta nung nóng chảy, khí tức thở ra đều mang theo khí nóng, cắn răng nói: "Tên tiểu quỷ kia, có phải quá cuồng vọng hay không!"
"Trong dự kiến."
Tsuru sớm đã đoán trước, nói: "Hắn nói không sai, hao phí nhiều công sức như vậy, địa bàn đánh xuống không có khả năng phun ra. Ngươi cũng biết tính tình của Clow, nếu hắn đã cắm dùi ở nước Wano, không thể đơn giản phun ra địa bàn như vậy, còn đối phó hải tặc. . ."
Tsuru bình chân như vại liếc mắt Sakazuki, "Không phải ngươi thưởng thức điểm ấy của hắn à."
Sakazuki nghe vậy thì lộ ra ý cười, nhưng rất nhanh đã đổ xuống, lúc này hắn đã trở lại văn phòng, thân hình ngồi ở kia vô ý thức dựa ra sau, trầm giọng nói: "Như vậy. . . Tiếp tục chiến cuộc đi!"
Tsuru hơi híp tròng mắt, "Ngươi phải gánh vác trách nhiệm?"
"Lão phu là Nguyên soái!"
Sakazuki giống như đã hạ quyết định, đôi mắt dần dần kiên định: "Bộ hạ muốn tiêu diệt thời đại hải tặc, lão phu thân là Nguyên soái, làm sao có thể từ bỏ!"
Ầm!
Nắm đấm đỏ hồng lại đấm một quyền vào trên bàn làm việc vừa mới thay đổi, lần nữa đốt bàn làm việc ra một lỗ thủng.
Sakazuki thổ lộ ra từng tiếng đầy kiên định: " Thời đại hải tặc nhất định phải tiêu diệt! Chiến cuộc cần tiếp tục, vì thế. . . Dù lão phu vứt bỏ vị trí Nguyên soái này!"
Tsuru nghe vậy thở dài, liếc mắt nhìn Sakazuki một cái, lại từ cửa sổ nhìn về phía biển cả, "Biển cả này, không biết bao nhiêu người lui ra rồi, bà già ta có phải cũng nên về hay không."
Bà đứng người lên đi ra ngoài, "Phía trên ngươi cứ chu toàn cùng bọn hắn đi, bà già ta cũng không phải làm chỗ ngồi không, còn Clow bên kia, ta đến nói cụ thể cùng hắn, ngươi vừa cãi nhau nhau, chắc cũng không thích hợp."
Sakazuki cũng không nói một câu, khi Tsuru rời đi, chỉ để lại một mình ông ta ngồi trước bàn làm việc bị hỏa thiêu đốt kia, ngọn lửa kia chiếu rọi vào mặt của hắn, cũng chiếu sáng con ngươi của hắn, giống như hỏa diễm đều thu vào. . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận