Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 463 - Đại hoang khung thiên chỉ!



Chương 463 - Đại hoang khung thiên chỉ!




Bà già này dùng tới đại chiêu rồi!
Nhìn bà già kia giống như điên dại vọt tới đây, Clow cắn răng, nhổ đầu xì gà trong miệng ra, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Mà mà mà mà!"
Charlotte Linlin xông lại, đồng thời bổ ra một đao, trảm kích mang theo lôi hỏa trực tiếp chém tới.
Lôi hỏa trảm kích trong nháy mắt đánh tới, mà trong một chớp mắt này, Clow trên không trung gần như thuấn di vậy, dưới cự nhận hóa thành tàn ảnh, thoáng chốc chuyển đến sau lưng Charlotte Linlin, đồng thời hắc quang bùng lên, từ trên chém xuống một đạo quang hoa.
Oanh!
Một ngọn lửa từ áo choàng hỏa diễm của Charlotte Linlin phun ra đẩy bay Clow, Clow răng khẽ cắn, vẫn hung hăng chém một đao tới.
Ầm! !
Lực bắn từ hỏa diễm bắn thẳng tới Clow, mà công kích của hắn cũng chém vào trên lưng Charlotte Linlin, lưu lại một vết thương.
Mà trong nháy mắt bị hỏa diễm bắn trúng, thân hình Clow lần nữa lấp lóe, từ phía sau lại xuất hiện đến bên cạnh Charlotte Linlin, lần này hắn không mạo muội tới gần, mà là tra Shusui vào vỏ rồi nắm chặt chuôi đao.
Xoát!
"Nham băng!"
Hắc quang xen lẫn kim điện giống như trọng chùy, nhanh chóng hung hăng đánh về phía Charlotte Linlin.
Đương! !
Lúc này Charlotte Linlin cũng phản ứng lại, hai tay nắm chặt Napoleon không ngừng uốn éo, bổ tới một đao ngang.
"Uy quốc! !"
Oanh! ! !
Trong không khí, một luồng sóng xung kích lớn bắn ra.
Soạt! !
Hải vực quanh Whole Cake Island ở phía dưới đột nhiên chìm xuống một khối, cuốn lên một đợt sóng thần lớn, nhưng rất nhanh bị Homies sóng biển ngăn lại.
Mà những khu vực Whole Cake Island ở gần nước biển lại trực tiếp sụp ra một khối, khiến Whole Cake Island thiếu một góc.
Ầm ầm. . .
Hòn đảo chấn động!
"Rõ ràng ở trên trời xa như vậy rồi mà ảnh hưởng từ chiến đấu vẫn có thể lan đến gần hòn đảo sao?"
Perospero bị cơn chấn động này khiến cho hắn suýt đã ngã xuống, kinh hãi nhìn chằm chằm hai điểm nhỏ trên không, "Này, Katakuri, mẹ sẽ thắng đúng không? !"
Hiện tại, hắn không dám tự tin khẳng định.
"Ta không biết. . ."
Katakuri mở miệng nói: "Chuyện mẹ sẽ thất bại này, ta không biết. . ."
Mẹ đã phá được hải vực to lớn từ trên trời rơi xuống kia, thế nhưng trong cuộc đời hắn, từ trước đến nay chưa từng thấy mẹ dùng tới công kích bạo liệt như thế.
Loại cường độ chiến đấu này đã vượt qua những lần hắn từng thấy.
Nếu như, nếu như hải quân kia có thể đánh bại mẹ. . .
Katakuri nhìn Flampe đã ngất đi trong lòng mình, lại nhìn Perospero một chút, ánh mắt có chút phức tạp.
Trừ mặt đất, bầu trời cũng bị lần va chạm này mà rõ ràng bị chia cắt ra, giống như một khe rãnh thâm thúy vậy.
"Đã nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta, mà mà mà!"
Hai tay Charlotte Linlin mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp đánh bay Clow ra ngoài, trong nháy mắt hắn bay ra ngoài này, Charlotte Linlin thay đổi lưỡi đao, vung nghiêng chém ra một đao.
Một đạo trảm kích xen lẫn lôi hỏa hung hăng chém về phía Clow ở trên không.
Mà trong chớp nhoáng này, Clow lại đút đao vào vỏ, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, trên bầu trời hóa thành một đường màu đen thẳng tắp.
"Nhất Tuyến Thiên!"
Đường màu đen thẳng tắp chặt đứt trảm kích, mà Clow lại xuất hiện ở cuối đường thẳng kia, lại lần nữa cầm lấy Shusui.
"Cư Hợp Đạo sao? Mà ta nhớ ra phương thức tốc độ này. . . Redfield kia dậy ngươi không ít thứ nhỉ."
Charlotte Linlin nói: "Mà mà mà nha, rõ ràng là hải quân, lại học được từ hải tặc sao?"
"Nói nhảm ít thôi, phương thức sử dụng lực lượng chẳng lẽ còn phải phân chia thân phận?"
Clow hừ lạnh nói: "Chờ ngươi chết rồi, trái cây của ngươi bị hải quân ăn hết, chẳng lẽ sẽ là một Big•mom khác?"
"Hầy, ai biết được chứ, Prometheus!"
Charlotte Linlin đột nhiên vung tay lên, ngọn lửa trong tay bắn thẳng lên, nổ tung trên bầu trời nơi cao hơn Clow, hình thành một đám mây lửa to lớn.
"Thiên hỏa!"
Clow vừa mở mắt đã thấy đám mây lửa kia,
Vô số quả cầu lừa khổng lồ rơi xuống.
AOE khắc thao tác nhỏ!
"CMN, cả ngày chơi ngỗng bị ngỗng mổ vào mắt?"
Clow thầm mắng một tiếng, nâng lưỡi đao "Thanh Long mưa!"
Rầm rầm!
Giọt mưa lớn như hạt đậu đuổi theo hỏa cầu kia hạ xuống, Clow chớp lóe mấy lần tránh đi quả cầu lửa, giọt mưa rơi vào đám mây lửa kia, dập tắt đám mây lửa kia, đồng thời, lượng lớn giọt mưa rơi xuống Charlotte Linlin, chỉ là còn chưa chạm tới bà ta đã bị áo choàng hỏa diễm làm cho bốc hơi.
Hoàn toàn vô dụng!
Nnước biển là thủ đoạn hữu hiệu để đối phó với năng lực giả, trước mặt một số tồn tại thật sự không khác gì nước bình thường vậy.
Cứ thế bốc hơi?
Hắn cũng không phải đến để đánh một trận sinh tử, lại nói, hắn cũng không nhất định hao tổn được đối phương.
Nếu chả may kích thích khiến đối phương phát tác chứng thèm ăn thì Clow cũng xong đời.
Bà già trước mắt này ở trên đại dương bao la có các loại chú giải, thậm chí có truyền ngôn nói là người yếu nhất trong Tứ Hoàng.
Yếu nhất?
Bớt nói đùa.
Ở cấp bậc trần nhà này, nào còn người yếu hay kém gì chứ.
Chí ít theo Clow thấy thì bà ta còn khó đối phó hơn cả Kaido.
Chỉ đơn thuần xét tới phương diện thân thể này, lực phòng ngự của bà ta thậm chí còn cường hãn hơn Kaido một chút, phải biết rằng bà ta là hệ Paramecia, hơn nữa còn chỉ là trái cây linh hồn không thay đổi thể chất.
Mà công kích tới bà già này, trước mắt chỉ đánh ra mấy vết thương mà thôi, mặc dù hắn còn chưa dùng đại chiêu, nhưng đã dùng tới Busoshoku đỉnh cấp.
Phòng ngự quá mạnh.
Trên thế giới này không có người nào có thể 5 tuổi đã có thể đánh bại anh hung của tộc Cự Nhân, chí ít trong trí nhớ của Clow là không có, Charlotte Linlin là người thứ nhất.
Chỉ dựa vào nhục thân này, bà ta đứng ở hàng đầu.
Hơn nữa đến bây giờ đạt đến tuổi này, thủ đoạn chiến đấu nhục thân gì đó bà ta cũng có, lại thêm nguyên tố công kích. . .
Quả thực là quá phiền.
Mặc dù chiến đấu cùng quái vật nhất định là phải có chuẩn bị sẽ tốn thời gian, nhưng Clow cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian cùng quái vật như vậy, nhất là Charlotte Linlin.
Chứng thèm ăn của bà ta có lẽ là điểm yếu ở trong mắt người khác, nhưng đối với Clow, đánh một người còn có trí thông minh tốt hơn đánh một người điên.
Mà chứng thèm ăn xảy ra trong thời gian quá dài, kẻ này. . . Sẽ biến gầy.
Vốn đã khó đánh, một khi để bà ta gầy xuống thì tốc độ sẽ tăng tốc, đây chẳng phải là càng xong đời.
"Hứ. . ."
Nghĩ tới đây, Clow kéo xuống áo choàng cùng áo của chính mình bởi vì chiến đấu mà đã sớm trở nên rách nát, lộ ra nhục thân điêu luyện bị Busoshoku Haki bao quanh.
Trên lồng ngực, có một tiêu chí mặt trời màu tím đen vặn vẹo.
A? Ngươi nói Haki cũng có thể phòng hộ quần áo?
Lão tử không phòng hộ được mà!
"Tiểu quỷ, Busoshoku toàn thân cũng vô dụng, mà mà mà nha."
Charlotte Linlin cười lớn, dùng sức nắm chặt trường đao lại, "Napoleon, duỗi dài một chút."
"Vâng! Mẹ!"
Trường đao trong tay, trong thời khắc này lại lần nữa dài ra.
Charlotte Linlin nhe răng cười với Clow: "Ha, ngươi có thể cản ta bao lâu."
"Cản?"
Clow nhắc lại chữ này, "Lão tử chơi với ngươi!"
Hắn nắm chặt Shusui, phía trên bắn ra tia điện màu vàng, hắn duỗi ra một ngón tay với Charlotte Linlin, nói: "Bà già, đối phó với ngươi, kỳ thật chỉ một ngón tay là đủ."
"Mà mà mà, bớt khoác lác đi tiểu quỷ."
Charlotte Linlin dữ tợn nói: "Một ngón tay lại có thể đánh bại ta, ngươi thử đi xem nào!"
"Xem kỹ này, lão tử mới khai phá, đại hoang khung thiên chỉ!"
Clow mạnh mẽ nhấn xuống một cái.
Bầu trời lại lần nữa âm trầm.
Trên không trung, một nham thạch to lớn đủ để che đậy toàn lĩnh vực Totto Land xuyên phá tầng mây, đang nhanh chóng hạ xuống, bên ngoài thậm chí bao trùm một tầng không khí màu đỏ.
Đó là một. . . Ngón tay to lớn! ! !
Lão tử cũng mở đại chiêu cho ngươi xem!



Bạn cần đăng nhập để bình luận