Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 374 - Đó là chiến lợi phẩm của ta



Chương 374 - Đó là chiến lợi phẩm của ta




Sư tử vượn chịu vô số lần công kích vẫn không chết, cuối cùng đã chết rồi.
Hoặc là nói, nó vốn đáng chết, vẫn luôn có thể hành động chỉ là bởi vì dục vọng mãnh liệt muốn hoàn thành chuyện nào đó kia.
"Để người khác vui cười sao?"
Clow có chút thất thần nhìn sư tử vượn dù là chết rồi, vẫn duy trì tư thế kia, khe khẽ thở dài, "Ngươi làm được rồi, ngươi thắng."
Giờ khắc này, bỗng nhiên hắn có chút hiểu.
Chính mình tự tay tạo ra vụ tập kích khủng bố, trong điều kiện tiên quyết để người khác sinh ra khủng hoảng đối với nó mà vẫn có thể để người ta cười ra, mặc kệ nụ cười này là vui cười hay chế giễu, để lòng người có chỗ buông lỏng, đây chính là mục đích của nó.
"Cứ như vậy đi, ngươi thắng, nhưng giới hạn trong lập trường, ta không có khả năng bỏ qua cho ngươi."
Clow chậm rãi nói với sư tử vượn vẫn đứng thẳng ở kia.
Từ khi nó quyết tâm chế tạo kinh khủng kia, Clow không thấy được thì thôi, nhưng hắn nhìn thấy, vậy chuyện này hắn sẽ quản.
Gia hỏa kiểu này, không đến một khắc cuối cùng như vậy thì không thể nào nói ra tâm nguyện cuối cùng, nếu như Clow làm như không nhìn thấy, coi như nó xử lý lão K, cũng sẽ phát tiết nỗi phẫn nộ của nó tới người dân của Shoma quốc, đến lúc đó mới xen vào thì đã trễ.
Nhưng đối với loại tồn tại lực ý chí này, tôn trọng cơ bản nhất thì vẫn cần có.
Trên biển lớn, chính là bởi vì có tồn tại có lực ý chí cường đại này, mới có thể nhấc lên gợn sóng, để chính phủ thế giới cùng hải quân đau đầu.
"Clow, anh nhìn kìa, nó thay đổi!"
Lúc này, Rida đã đi tới, chỉ vào sư tử vượn rồi cả kinh nói.
Leng keng!
Thế đao tróc ra, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng giòn vang.
Sư tử vượn cao lớn giờ phút này đang chậm rãi thu nhỏ, biến thành một con sư tử màu vàng, ầm vang đổ xuống.
"Nha! Sư tử!"
Lúc này Lão K đi tới, nói: "Lại dám làm ta sợ, ta nhất định phải lột da ngoài của nó, đến làm trang trí!"
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên cảm giác cả người phát lạnh.
Clow khẽ động ngón tay, quả cầu đá trước đó vỡ vụn kia một lần nữa lăn lộn tới , cả mặt đất chung quanh sư tử đều cuốn lên, đá vụn vây trên người sư tử, bọc nó lại ở giữa, hình thành một nền móng to lớn, mà trên nền móng, đá vụn không ngừng tụ lại, hình thành một bức tượng có tư thế giống sư tử vượn kia nãy.
Thế đao một lần nữa bay lên, bị bức tượng kia nắm lấy, gánh trên đầu vai.
Một bức tượng sư tử vượn đang kịch ca múa sinh động như thật. Cứ như vậy đứng trên đường phố này.
"Đây là chiến lợi phẩm của ta."
Clow đối lão K nói: "Ta có quyền xử trí nó, nhưng hiện tại ta cảm thấy đặt ở đây không tệ. Chắc hẳn ngươi sẽ cho ta mặt mũi nhỉ? Ta là thượng tá tổng bộ Hải Quân, vẫn là lệ thuộc trực tiếp của đại tướng, chút mặt mũi này, ngươi hẳn là sẽ cho đi."
Ánh mắt kia làm lão K có chút không rét mà run, cảm giác một khi nói ra lời cự tuyệt thì hậu quả sẽ thật không tốt.
"Đương, đương nhiên, Clow thượng tá, ngươi tùy ý." Lão K lắp bắp nói.
"Li! !"
Đột nhiên, phía sau bầu trời truyền đến một tiếng kêu to, Clow quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những loài chim giữa không trung kia bay lượn, nhắm tới đám người đã tập trung kia.
Đàn dã thú ở dưới mặt đất trước đó bị đám Abra đánh tan lại lần nữa tụ hợp lại.
Vừa rồi sư tử vượn tản ra uy thế để bọn chúng cũng không dám tới gần, hiện tại sư tử vượn chết rồi, những dã thú này bắt đầu cuồng loạn.
Clow nhìn bọn chúng, tay chạm lên trên chuôi đao, bên trong ánh mắt có thêm một tia lãnh ý.
"Mong ngài dừng tay!"
Thấy cảnh này, Fanny gấp giọng nói: "Bọn chúng có thể cứu, ta biết bọn chúng làm sao, ta có thể cứu!"
Clow dường như không nghe thấy, tay phải vung lên, hắc quang mãnh ra, một đao vung về phía trước.
"Sao lại thế. . . Ta có thể cứu."
Fanny ngồi liệt xuống tới, có chút tuyệt vọng nói.
Thực lực của vị hải quân này, cô đã được chứng kiến, số lượng dã thú lại nhiều, cũng sẽ không thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn.
"Bại ép."
Một đao vung xuống, Clow nhẹ giọng hô.
Oanh! ! !
Sát khí giống như thực chất, nhào về phía dã thú giữa thiên địa.
Những dã thú kia dừng lại, từng con tê liệt ngã xuống, đám chim trên bầu trời cũng đều rơi xuống.
Bọn chúng có thể bị khí thế của sư tử vượn uy hiếp, như vậy bị sát khí chấn nhiê[s cũng là chuyện đương nhiên.
Két.
Clow đút lưỡi đao vào vỏ, lúc này mới hỏi Fanny, "Bọn chúng làm sao rồi?"
Fanny run lên, đứng lên đáp: "Là thuốc của ta, 1 năm trước ta mất đi một bao thuốc, trong đó có thuốc có thể để sinh mệnh tăng cường, nhưng tác dụng phụ là để bọn chúng lâm vào trạng thái cuồng loạn, chắc là bị sư tử vượn nhặt được, sau đó lấy ra sử dụng với mấy dã thú này."
Nghe vậy, Clow sắc mặt cổ quái nói: "Để sinh mệnh tăng cường, còn lâm vào cuồng loạn? Đây CMN không phải chiến sĩ cuồng sao, đó cũng tính là tác dụng phụ?"
Kết quả làm nửa ngày, ngươi vẫn là một 'Ma nữ' hàng thật giá thật.
Nghĩ đến cũng phải, sư tử vượn kia chỉ là năng lực giả hệ Zoan, xem ra cũng không giống là Mythical Zoan, không có năng lực khác, tư thái kia cho dú là viên hầu, hơn nữa có thể mở miệng nói tiếng người, nên chính là người vượn.
Trí tuệ của nhân loại bị sư tử đạt được, lại thêm năng lực bản thân có thể giao lưu cùng động vật, muốn tụ tập dã thú lại rất đơn giản, lại thêm thuốc nữa là có thể làm được trình độ bách thú tề tụ này.
"Có thể làm ra giải dược không?" Clow hỏi.
Fanny gật gật đầu, "Cho ta 1 ngày là có thể."
"1 ngày nha. . ."
Clow gật gật đầu, quay người nói với lão K: "Này, ta mệt mỏi, tìm một chỗ cho ta nghỉ ngơi đi."
"A. . . Được, được."
Lão K kịp phản ứng, vội vàng dặn dò quan viên, dẫn đám Clow đi nghỉ ngơi.
Clow lần nữa nhìn bức tượng kia, lắc đầu, "Đồ đần a. . ."
. . .
Sau một ngày, Fanny đã làm ra giải dược, sương mù này lan ra bao phủ những dã thú nằm vật xuống kia, để đám dã thú nhanh chóng thanh tỉnh, từng con giống như bị kinh hãi, đều vội chạy trốn.
Chỉ là dáng vẻ bọn chúng rời đi có chút suy yếu, cảm giác giống như là bị móc sạch sức lực, nhìn xem có chút mềm nhũn.
"Thuốc 'Cuồng chiến sĩ' kia còn có tác dụng phụ này?"
Thấy cảnh này, Clow đặt câu hỏi.
"Không có, thuốc của ta luận về tác dụng phụ thì chỉ có một!"
Fanny tự tin nói: "Lần này là do giải dược! Loại bỏ thuốc còn sót lại trong người bọn chúng, nhưng tác dụng phụ chính là sẽ khiến chúng trở nên suy yếu."
Ngươi tự hào cái gì?
Thuốc có tác dụng phụ còn tự hào?
"Không phải tất cả thuốc của ngươi đều có tác dụng phụ chứ?" Clow hỏi.
Fanny lắc đầu, giơ ngón tay cái lên, "Ngươi yên tâm, những thuốc này ta đều chưa từng thử qua, cho nên ta cũng không quá rõ ràng."
Clow: ". . ."
"A. . . Rốt cục cứu được rồi."
Fanny nhìn bầy dã thú bỏ chạy, vui mừng nói: "Rốt cục đã hoàn thành, tiếp theo ta muốn đi xem một chút, trên đại dương bao la khẳng định có thảo dược mà ta chưa từng thấy qua được, tìm được bọn chúng là giấc mộng của ta."
"Không làm hải tặc là được." Clow lên tiếng nói: "Chỉ là du lịch trên đại dương bao la thì sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Ta mới không làm hải tặc đâu, hải tặc ghê tởm nhất, Shoma quốc chính là bị hải tặc hại."
Fanny khoát khoát tay, nhìn về phía bầu trời, nói: "Mà ta ra biển cũng là vì tìm một người, đã từng là mẹ ta, cũng chính là thầy của ta, đối với người kia ta luôn có áy náy, ta muốn tìm được bà, sau đó nói cho bà biết năm đó phát hiện của bà là đúng."
Hầy, ý tứ này là còn có chuyện xưa?
"Đừng nói cho ta, hiện tại ta không muốn nghe chuyện xưa."
Nghe một chuyện xưa lại phiền như vậy, lại nghe thêm một chuyện thhif hắn còn sống được hay không.
"Hở?" Fanny sửng sốt một chút, "Ta không muốn nói mà, chỉ là nói một chút mà thôi, tóm lại, ta sẽ tìm được Lisara."
"Ai? !"
Clow sắp rời đi lại nghe được cái tên này, cả người lập tức dừng lại, quay đầu hỏi: "Ngươi nói ai?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận