Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 322 - Ăn ngon đến phát khóc



Chương 322 - Ăn ngon đến phát khóc




Thịt hươu được rửa sạch sẽ, thân thể Kikyo nhìn như không có khí lực gì lại có thể ôm cả một con hươu nhẹ nhõm xuyên lên cây trúc, chỉ thấy động tác của cô rất thuần thục xoay chuyển thân hươu, tiếp đó lấy ra bọc nhỏ bên hông, rắc những bột phấn bên trong xuống.
"Mùi vị kia. . ."
Sau khi hương liệu rơi xuống, Rida vốn được mệnh danh là cô gái tham ăn, gần như đã ăn khắp Đông Hải cùng nửa đoạn trước Grand Line lập tức nhún nhún cái mũi, nhắm mắt lại, thư giãn nói: "Hương vị nhu hòa, hương khí rõ ràng nồng đậm như vậy."
"Vâng, đây là hương liệu chính ta luyện ra."
Kikyo mỉm cười nói: "Sẽ không che đậy vị ngọt vốn có của thịt hươu, ngược lại sẽ hỗn hợp lại cùng mùi thơm của thịt hươu."
"Ồ? Ngươi không đi ra nơi này. . ."
Clow cũng giật giật cái mũi, gật đầu tán thưởng nói: "Không học qua hệ thống mà có thể phối ra loại hương liệu tinh phẩm này, thật đúng lợi hại."
"Cái gì? Ngươi muốn ta cùng ngươi đi tiểu? Còn muốn tìm một chỗ có nắp?"
Kikyo sững sờ, khổ sở nói: "Nếu như là muốn đi nhà xí thì tới rừng cây bên cạnh là được, không cần cái nắp."
". . ."
Ngươi CMN chính là cố ý a!
Làm sao trước đó Rida nói chuyện ngươi vẫn trả lời rất tốt chứ!
"Ta lại nói chuyện với ngươi nữa thì ta chính là kẻ ngớ ngẩn!" Clow trừng mắt hung hăng nói.
"Clow tiên sinh. . ."
Bên ngoài, Kuro cùng mấy tên hải quân khiêng mấy con hươu đi trở về, "Chỉ bắt được mấy con như vậy."
Clow quay đầu nhìn thoáng qua, gật đầu nói: "Được rồi."
"Oa, thật nhiều hươu!" Một đám trẻ con hưng phấn vây quanh mấy hải quân.
"Ấy ấy, hải quân đại thúc, đây đều là cho chúng ta sao?" Suzan hưng phấn chỉ vào những hươu kia, hỏi Clow.
"Đừng hiểu lầm, chỉ là chúng ta đói, cần lượng lớn đồ ăn, không có quan hệ gì với các ngươi, nếu ăn còn thừa thì sẽ cho các ngươi." Clow từ tốn nói.
"Ài. . . Như vậy sao?" Suzan lộ ra vẻ thất vọng, "Đại thúc ngươi keo kiệt như thế sao?"
"Đừng nói lung tung!"
Santu trừng mắt liếc Suzan, cúi người nói với Clow: "Phi thường cảm tạ hải quân lão gia."
"Rất thơm. . ." Lúc này Kuro cũng nhún nhún cái mũi, nhìn thịt hươu được nướng vàng óng ánh, mùi hương kia hoàn toàn tản ra, khiến một đám hải quân đều đang nuốt nước bọt.
Xem ra, có vẻ là sẽ ăn thật ngon.
Thấy cảnh này, Suzan tự hào cười nói: "Chị Kikyo làm thức ăn rất ngon!"
Hắn giang hai tay ra, dùng ngữ khí sùng bái khẳng định: "Là đồ ăn ngon nhất trên thế giới!"
"Được rồi."
Đúng lúc này, Kikyo chú ý đến hỏa hầu, nói: "Đã có thể ăn."
Nghe nói lời này, một đám trẻ con lập tức vây lại, một đứa bé đưa tay chạm chạm vào thịt hươu kia, tiếp đó lại nhanh chóng co lại, "Thật nóng!"
"Ta đến!"
Bàn tay Rida bao quanh Haki, một phát bắt được một chân hươu, xé rách xuống tới, chân hươu được nướng vàng óng ánh theo động tác xé rách này mà chảy ra dầu trơn, rơi xuống đống lửa, khiến ngọn lửa càng mạnh lên.
Cô cầm tới chân hươu, nghĩ nghĩ lại xé hươu chân thành hai nửa, đưa cho Clow một nửa, "A, Clow, chúng ta mỗi người một nửa."
"Các ngươi ăn trước."
Clow nhìn thoáng qua những đứa bé đang chảy nước bọt thèm thuồng kia, nói: "Ta tạm thời không có khẩu vị."
"Ăn trước đi, hải quân đại thúc, không có ngươi thì chúng ta cũng không được ăn thịt hươu này."
Suzan nói với Clow: "Chị Kikyo nướng thịt thật sự ăn rất ngon, có thể ăn ngon đến mức. . . Ăn ngon đến mức bật khóc!"
"Một món thịt nướng có thể ngon thế nào chứ? Ta không tin." Clow liếc mắt.
Nói rồi hắn cũng không cự tuyệt nữa, nhận chân hươu mà Rida đưa tới, cắn một miếng, rồi nhai nuốt.
Chỉ một ngụm, ánh mắt Clow lập tức ngây ra, máy móc ngồi ở đó nhấm nuốt, mũi hắn nhún nhún, vành mắt lập tức đỏ lên.
"Thật mềm!"
Hải quân được phân đồ ăn lúc này cũng vừa ăn, nhất thời có người chảy nước mắt hô lớn: "Quá ôn nhu, để ta nhớ tới mẹ!"
"Ô ô ô, ta nhớ nhà!"
"Ta cũng vậy, nhà của ta ở Nam Hải, hơi nhớ lời mẹ quở trách. . ."
Hải quân ăn thịt vào, từng người khóc lớn.
Ngược lại là những đứa bé kia, sau khi được chia thịt thì ăn rất yên tĩnh, nhưng đứa nào cũng đều lộ ra nụ cười điềm tĩnh, dường như mang theo một ít hi vọng.
Clow nuốt đồ ăn trong miệng, sững sờ nhìn chân hươu trong tay.
Một miếng thịt kia khiến để người nghĩ đến một chút tình cảnh trong nhà ở kiếp trước của chính mình.
Xuyên qua đây đã hơn 20 năm, đối với trí nhớ kiếp trước, hiện tại hắn chỉ có thể dùng hai từ 'Mơ hồ' để hình dung, nhiều khi, Clow đều đã quên đi sự thật chính mình là người xuyên việt.
Chỉ khi ngẫu nhiên xuất hiện mấy nhân vật mấu chốt cùng chuyện, mới khiến cho hắn tỉnh táo lại, mình rốt cuộc có thân phận gì.
Nhưng bữa này. . .
Thịt hươu mềm mại khến chính mình nhớ tới năm đó khi về nhà, mẹ hắn lải nhải, cha hắn căn dặn, dư vị sau trưởng thành nhận được ôn nhu cùng ấm áp, tất cả đều cảm nhận được từ miếng thịt hươu này.
Hương vị rất ôn nhu.
"Cô gái này. . ."
Clow nhìn chằm chằm Kikyo bởi vì tất cả mọi người được ăn cơm mà lộ ra nụ cười.
"Sẽ không hạ dược đi?" Clow nhướng mày, vẻ mặt hồ nghi.
Suýt chứt nữa thật sự khiến hắn ăn đến bật khóc.
Rida sững sờ nhìn chằm chằm thịt hươu trong tay, hoàn toàn lâm vào ngốc trệ.
Clow quay đầu, nhìn thấy biểu lộ của Rida, nghi ngờ nói: "Rida?"
"A, không có việc gì. . ."
Rida vô thức lắc đầu, miệng lớn cắn thịt hươ, hưng phấn nói: "Clow, thịt hươu này ăn thật ngon, chị Kikyo xử lý thật rất tuyệt!"
"Vậy em ăn nhiều một chút. . ."
Clow cúi đầu nhìn về phía thức ăn của mình, nghĩ nửa ngày, vẫn nhanh chóng giải quyết chân hươu, tiếp đó đốt một điếu xì gà, sương mù lẫn vào một chút giọt nước, bay lên.
Hắn nhìn lên trăng tròn trên bầu trời, trầm mặc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đáng giận. . ."
Kikyo mỉm cười nhìn đám người đang ăn như gió cuốn, bỗng nhiên sắc mặt trắng nhợt, thân thể run lên, ngã xuống đất.
"Chị Kikyo!"
Huina kinh đi ra, "Chị Kikyo làm sao vậy!"
Cô đột nhiên ngã xuống đất khiến tất cả mọi người đều nhìn sang, những đứa bé kia đều ngừng ăn, lộ ra vẻ mặt bối rối.
"Không có việc gì."
Clow nhìn lướt qua, Kenbunshoku cảm giác một chút, mới nói: "Chỉ là quá căng thẳng rồi buông lỏng, dẫn đến tâm thần thư giãn, khí tức của cô gái này còn kém hơn so với các ngươi, hẳn là một mực đói bụng, hiện tại vừa buông lỏng, tự nhiên sẽ ngất đi."
"Kikyo. . ."
Santu nhìn sang, vuốt nước mắt một cái, "Thật sự là vất vả ngươi."
Hô! ! !
Hắn vừa dứt lời, một cơn gió lớn từ đằng xa cuốn tốn, khiến đống lửa không ngừng thấp xuống, gần như sắp dập tắt.
Trận cuồng phong này khiến tất cả mọi người trừ hải quân đều trì trệ.
"Là Tự Nhiên chi phong!"
Santu nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía ruộng đồng, hét lớn: "Mọi người nhanh đi chốn, đừng đi ra, Tự Nhiên chi phong đến rồi!"
Nói rồi ông dẫn đầu chạy đến trong một gian phòng, thân thể gầy yếu kia không biết lấy đâu ra lực lượng, tốc độ chạy rất nhanh, tiếp đó ông khiêng một thanh cuốc, chạy thẳng đến ruộng đồng.
"Này, lão đầu, ngươi muốn làm gì?" Clow hỏi.
"Ta phải bảo vệ ruộng đồng của mọi người!" Santu cũng không quay đầu lại kêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận