Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 212 - Người chết thì nào còn ban đêm gì



Chương 212 - Người chết thì nào còn ban đêm gì




Absolun rất nhanh đã bị dẫn tới, lúc này ngoài bị còng tay Seastone giam lại, cả người hắn cũng bị trói trặt.
Mặc dù Seastone để hắn không thể dùng năng lực, cũng sẽ mất đi thể lực, nhưng là Clow không dám chắc thể lực của hắn không thể để hắn giải quyết hết hải quân phổ thông, lỡ may để hắn chạy mất thì không tốt.
"Đi qua!"
Thượng úy dùng sức, đẩy ngã Absolun xuống mặt đất, đồng thời rút vũ khí ra, cảnh giới nhìn hắn.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đầu vẫn như ngẩng lên, căm tức nhìn mấy người trong văn phòng.
"Nói một chút đi. . ."
Clow phun ra một hơi khói thuốc, " Tình huống ở vương quốc Tada rốt cuộc như thế nào."
Absolun cười lạnh thành tiếng: "Đừng nói giỡn, hải quân, làm sao ta có thể nói cho các ngươi."
Sương mù theo Clow phun ra, lượn lờ trong không khí, giống như có phương hướng, bay đến miệng mũi Absolun bên trong, xông vào.
"Ô, khụ, khụ khục!"
Absolun trừng mắt, ho sặc sụa, nhưng dù hắn ho thế nào, luồng sương khói kia vẫn vờn quanh trong mũi miệng của hắn, chính là không ra.
Loại cảm giác sắp ngạt thở này.
Trong mắt Absolun nổi lên tia máu, dù là như thế, hắn vẫn cắn chặt răng, oán hận lên tiếng: "Không cần. . . Xem nhẹ hải tặc a!"
Sương mù từ trong miệng mũi hắn một lần nữa xông ra, tản ra trong không khí.
Clow thở dài, hắn cũng chỉ thí nghiệm một chút, biết đâu người này là một kẻ sợ hãi nên đầu hàng thì sao.
Nhưng rõ ràng đại hải tặc đều có chỗ độc đáo của chính mình.
Absolun thấy dáng vẻ Clow dường như từ bỏ, lộ ra ý cười: "Ồ? Sợ ta chết sao, vô dụng, khi ta bị bắt đã chuẩn bị tốt sẽ chết, mặc kệ loại cực hình nghiêm khắc nào, ta đều là sẽ không nói, hải tặc cũng có cốt khí của hải tặc."
"Thẩm vấn tình báo sao?"
Lúc này Hugo hăng hái, "Giao cho ta đi!"
Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Absolun, liếm môi một cái, "Ta đã thật lâu không thấy hải tặc rồi, yên tâm đi, ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt! Trước kia ta thích nhất chính là cùng hải tặc nghiên cứu thảo luận về nhân sinh của bọn hắn, mỗi hải tặc có mục đích ra biển là cái gì, tại sao phải ra biển, lại có truyền thuyết gì, đây đều là chuyện xưa mà! Mặc dù hải tặc là kẻ địch, nhưng chính bởi vì là kẻ địch, mới đáng giá coi trọng."
Hắn ngồi xổm xuống, bàn tay trực tiếp duỗi tới gương mặt già nua của Absolun, si mê nói: "Ngươi là hải tặc thời đại trước đi, nhất định biết rất nhiều bí mật, chuyện những hải tặc kia mạo hiểm, còn có chuyện của chính ngươi, ôi, thần ơi, ta sắp không nhịn được cẩn thận lắng nghe, không quan hệ, từ từ nói, ta có thật nhiều thời gian cùng ngươi."
Đôi mắt Absolun trừng lớn, trơ mắt nhìn cánh tay mập vươn tới gần mặt mình, vội vàng nói: "Là năng lực, tất cả đều là năng lực! Ta nói, nhanh để tên heo mập này cách ta xa một chút!"
"Ừm?"
Clow nghiêng đầu, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, giống như cũng không có tật xấu gì.
Ai đụng phải một kẻ hâm lúc nào cũng thích lẩm bẩm như thế, đều sẽ không nhịn được, nhất là người này không chỉ nói, còn CMN ra tay.
Hugo hơi giận, "Heo mập. . . Ta là biểu tượng hòa bình được không, hoàn cảnh hòa bình để ta ăn nhiều, ăn nhiều thì sẽ béo, sao có thể nói ta là heo mập."
"Hugo trung tá, ngươi ngừng một chút."
Clow nói: "Trước tiên thu lấy tình báo rồi lại nói."
Hugo bĩu môi, đứng lên nói: "Nhưng ngươi là hải tặc, không hiểu hòa bình là cái gì, ta không so đo cùng người, đợi chút nữa ngươi nói ra chuyện xưa của ngươi là được."
"Yêu cầu duy nhất của ta chính là để hắn cách ta xa một chút."
Absolun cắn răng nói: "Không thì dù ta có chết cũng sẽ không nói."
Clow cố nén ý cười: "Hugo trung tá, trước tiên ngươi cứ cách xa một chút."
Absolun nhìn Hugo dần dần rời xa chính mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Này, ta đã cho ngươi thể diện rồi đấy, nếu không chiếm được thư ta muốn, ngươi sẽ biết hậu quả." Clow cắn xì gà nói.
"Trước hết để ta đứng dậy đã." Absolun ngột ngạt nói: "Ta cũng không muốn nằm sấp nói chuyện cùng người khác."
Clow gật gật đầu với thượng úy, thượng úy lập tức kéo xiềng xích, để Absolun đứng lên.
"Hừ hừ hừ. . . Kỳ thật nói ra cũng không có gì. Các ngươi cũng không ngăn cản được."
Absolun thấp giọng cười, nói với Clow: "Dựa vào Kenbunshoku của ngươi có thể phá vỡ năng lực của ta, hẳn là đã thấy được ở chỗ bến cảng kia, bảng hiệu thoạt nhìn là pháp luật, nhưng thực tế là một chuyện xưa."
"Bảng hiệu kia chính là năng lực, các ngươi biết « nữ vu báo thù » sao?"
"A!"
Rida đột nhiên kêu lên, tay trái kéo lấy tay phải nói: "Đúng, chính là cái tên kia, ta xem qua!"
"Rida?" Clow nhìn về phía cô.
Rida nghĩ nghĩ, nói: "Trước kia tới đây, đã đã nhìn qua chuyện xưa này."
" « Nữ vu báo thù »? Đây không phải là cấm thư sao?" Lúc này Hugo lại cau mày nói.
"A? Đây không phải là sách bán chạy sao, năm đó ta đến đây, những cuốn sách kia bán rất chạy mà." Rida cũng hơi nghi hoặc một chút.
Absolun thấy dáng vẻ nghi hoặc của hai người thì lộ ra nụ cười ác ý:
"Đó chính là năng lực, nội dung trong quyển sách kia là thật. Cư dân ở nơi này đến ban đêm sẽ giống như trong chuyện xưa, hóa thân thành quái vật, khát vọng máu tươi."
"Chính là trước đó các ngươi nói, người cho các ngươi chỉ thị kia?"
Clow nheo mắt lại, "Đó là ai? Năng lực gì? Các ngươi lại có quan hệ gì với nhau?"
"A. . . Hắn a, hắn tên là 'Râu Xanh' ."
"Còn dáng vẻ hắn ra sao thì ta cũng không rõ ràng, là nam hay là nữ, ta cũng không biết. Ta lại tới đây đã bị hắn tìm tới, mọi người chỉ là hợp tác mà thôi, sách của hắn cần người khác nhìn thấy mới có thể có hiệu quả, nhưng trong vương quốc dường như phát hiện công hiệu của sách, đã cấm từ rất sớm."
"Nhưng việc đó là vô dụng, bởi vì chắc chắn sẽ có người đi xem, nhưng hiệu suất kia quá thấp, đến tận khi có ta xuất hiện. Dưới năng lực của ta, có thể để người khác sinh ra ảo giác, các ngươi nghĩ đến bảng hiệu đám các ngươi nhìn thấy là pháp luật của vương quốc Tada, kỳ thật trong chớp mắt khi nhìn tới bảng hiệu, các ngươi đã trúng chiêu."
"Nhưng các ngươi có mấy người có ý chí lực rất mạnh, năng lực không thể ảnh hưởng tới, cho nên Sipatia tồn tại, có thể ảnh hưởng đến các ngươi. Không kịp đâu, mặc dù chỉ có mấy ngày, nhưng nên làm đã làm được, hừ hừ ha ha ha ha!"
Absolun cười to nói: "Trong vương quốc Tada, không có một chỗ nào thanh tỉnh, mà trấn Tada này chính là thu hoạch cuối cùng. Buổi tối hôm nay, các ngươi sẽ thấy cái gì gọi là tuyệt vọng, đến lúc đó các ngươi sẽ hối hận, hối hận chính mình đã thanh tỉnh như vậy!"
"Ngươi!"
Lúc này Clow cảm ứng được cái gì, vừa muốn đứng dậy, lại thấy Absolun mạnh mẽ ngã ra sau lưng, thân thể trực tiếp đâm vào vũ khí mà thượng úy cầm đằng sau, đâm xuyên trái tim của hắn.
"Ngươi. . . Ngươi không muốn sống nữa sao!" Clow sắc mặt âm trầm.
"Ngươi sẽ để cho ta sống sao?Hải quân như ngươi cũng không phải người đơn giản như vậy." Absolun thở hổn hển mấy hơi, âm thanh bắt đầu suy yếu.
Sinh mệnh khí tức của hắn đang dần giảm xuống.
"A? ! Ngươi làm sao có thể cứ chết như vậy, ta còn muốn trò chuyện cùng ngươi một đêm mà!" Hugo trừng to mắt nhìn xem hắn.
"Ngậm miệng, heo mập!"
Absolun căm tức nhìn hắn, đột nhiên cười: "Ban đêm? Ngươi có thể không đợi được tới ban đêm đâu, người chết thì nào còn có ban đêm nữa."
Nói xong, hắn nghiêng đầu một cái, tròng mắt trừng lớn, không có khí tức.



Bạn cần đăng nhập để bình luận