Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 433 - Anh hùng, là muốn hi sinh



Chương 433 - Anh hùng, là muốn hi sinh




Sharp sững sờ nhìn Soros, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Chính là như vậy!"
Một người cầm đao gỗ ngăn trước người Sharp, nói: "Sharp tiên sinh, ta cũng là người được ngươi cứu vớt, mặc kệ lúc đó ngươi có tâm thái thế nào, nhưng được ngươi cứu vớt là sự thật, ta không sùng bái ngươi như Soros, thế nhưng ta biết cảm ơn."
Hắn nắm chặt đao gỗ, giống như cầm thần binh lợi khí gì, cho hắn vô tận lực lượng.
"Không sai, Sharp tiên sinh, mặc kệ người kia nói cái gì, 1 năm này, là ngươi đang khích lệ chúng ta, mấy năm này chúng ta vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, chỉ từ năm ngoái khi ngươi tới, chúng ta mới có chút hi vọng."
Lại có một người đứng dậy, ngăn ở trước mặt Sharp, "Mặc kệ người khác nói cái gì, ở đây, ngươi chính là anh hùng của chúng ta!"
Ba người, bốn người, năm người. . .
Từng người đi ra, ngăn trước người Sharp, ánh mắt kiên định nói với người đối diện.
"Xem ra không thể đàm phán."
George lắc đầu, cười lạnh nói: "Cầm đầu gỗ, cũng muốn đánh lại chúng ta? Chúng tiểu nhân, bắt lấy đám nô lệ này!"
Đám hải tặc còn sót lại quát to một tiếng, xông lên đối đầu với đám nô lệ kia.
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Trước đó bọn hắn đã đánh một trận.
Đám nô lệ này mặc dù không có vũ khí tốt, nhưng sinh tồn trong rừng rậm nguyên thủy này lâu dài, thể trạng cũng không kém.
Mà đám hải tặc George ở Grand Line rèn luyện thật lâu, ý thức chiến đấu cũng không kém, đánh với nhau cũng không dứt, dựa vào vũ khí, thậm chí chiếm cứ thượng phong.
"Quá chậm, quá chậm."
Moreau lắc đầu, nói với Marcy: "Này, hải quân, các ngươi cũng tới đi phụ một tay."
"Nhưng bọn hắn là hải tặc. . ." Marcy có chút do dự nói.
"Hải tặc thì làm sao, chậm trễ chuyện của Saint Charlos n, ngươi gánh được trách nhiệm hả!" Moreau quát.
"Ta. . . Ta biết. . ."
Marcy cắn răng, vung tay, "Lên, trợ giúp bọn hắn bắt lấy những nô lệ kia."
"Thế nhưng, Marcy thượng tá, chúng ta đã chống lại mệnh lệnh của Clow Thiếu tướng, bây giờ còn muốn trợ giúp hải tặc , có phải là không tốt lắm." Một tên Trung úy do dự nói.
"Ta mới là trưởng quan của ngươi!"
Marcy quát: "Hiện tại, nghe lệnh, đi giúp bọn hắn bắt lấy những nô lệ kia!"
Quỷ mới thích đợi ở dưới trướng Clow căn bản không tuân quy củ thích làm gì thì làm kia, tên kia ỷ vào danh vọng của mình cùng thân phận thuộc hạ của Kizaru đại tướng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng Marcy hắn lại không được.
Hắn leo đến vị trí thượng tá này đã tốn hao nhiều năm, mới không muốn cùng tên điên kia chơi, nếu như có thể ôm được đùi của Thiên Long nhân, chờ sau chuyện lần này, hắn có thể điều đến một nơi tốt, nói không chừng còn có thể nhờ vào đó mà thăng chức đâu.
"Vâng, Marcy thượng tá."
Đối mặt với sự phẫn nộ của Marcy, Trung úy kia chỉ có thể nghe lệnh, mang theo người gia nhập chiến tuyến với hải tặc, cùng hải tặc chống lại những nô lệ kia.
Lúc đầu hải tặc chiến đấu cùng những này nô lệ đã chiếm cứ một chút thượng phong, bây giờ có thêm hải quân gia nhập, chiến đấu càng nghiêng về một bên.
"Đáng giận!"
Soros bị trọng thương mất một tay giơ thương gỗ chống lại một tên hải tặc, nhưng rất nhanh đã bị một tên hải tặc khác tấn công, một đao chém tới bả vai bị thương kia của hắn, lại vạch ra một đường vết rách, Soros vừa lui về sau, thương gỗ lại giơ lên, đâm ngã tên kia hải tặc.
Trong số những nô lệ kia, Soros này rõ ràng là người mạnh nhất.
George ở trong đám người giơ súng lên, nhắm thẳng tới thiếu niên kia chuẩn bị bóp cò.
Ầm!
Đột nhiên, một thân ảnh đánh tới, đụng George ngã lảo đảo, trên mũi chảy xuống một vết máu.
"Sharp!"
Hắn lui về sau lại mấy bước, che mũi, khiếp sợ nhìn người mặt lộ vẻ kiên nghị kia rồi quát: "Ngươi điên rồi sao!"
"Thuyền trưởng, thu tay lại đi!"
Sharp nhìn George chảy máu, sắc mặt có chút không đành lòng, há hốc mồm, vẫn khuyên nhủ: "Ta không lên thuyền, thuyền trưởng, nể mặt mũi của ta, tha bọn hắn đi!"
"Ngươi cho rằng ở đây là ta làm chủ?"
Sắc mặt George trầm xuống, "Còn nữa, ngươi cho rằng ngươi là đại nhân vật gì sao! Chính ngươi rõ ràng tiền thưởng của ngươi làm sao có đi?Đừng dùng ngữ khí thuyết giáo này để nói chuyện với ta!"
Nói rồi hắn thu súng vào bên hông, nhào tới triền đấu cùng Sharp.
"Không muốn lên thuyền? Vậy thì không lên thuyền! Ngươi cho rằng ta thật sự coi ngươi làm thuyền viên sao?"
Hắn vung một quyền đánh trúng gương mặt Sharp, đánh ông ta rút lui về sau, trong miệng hắn vẫn hô: "Chỉ là uống say làm một chuyện ngu xuẩn, thế mà tiền thưởng còn cao hơn ta! Không thể tha thứ, không thể tha thứ a!"
"Thuyền trưởng. . ."
Bị một quyền đánh trúng, Sharp vốn định đánh trả, nhưng lời George nói lại khiến thân thể của hắn cứng đờ.
Ầm!
Tiếp đó, ông ta lại lần nữa bị George xông lại đánh một quyền khiến ông ta ngã nhào, George cưỡi ở trên người ông ta, từng quyền từng quyền đánh xuống.
" 'Bạo viêm sử' cái gì! Cái gì mà treo thưởng quá trăm triệu! Ta mới hơn 20 triệu a! Năm đó ngươi ở trên thuyền, danh vọng còn cao hơn ta a! Ta rất đố kị, ta vô cùng đố kị!"
Nhìn Sharp dần dần thất thần, George móc ra súng ngắn bên hông, nhắm thẳng vào mi tâm của ông ta, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng lúc ấy ta thật sự sẽ đi đón ngươi sao? Không, nếu như lúc đó ngươi không bị hải quân bắt thì cuối cùng ngươi sẽ chỉ chết đói trên hòn đảo kia! Hòn đảo kia vốn là một đảo hoang, chung quanh căn bản không có đường thuyền, đến cuối cùng, ngươi sẽ chết ở nơi đó."
"Cuối cùng ngươi bị hải quân bắt lấy, ta vốn nghĩ chuyện này đã kết thúc, kết quả năm ngoái ngươi lại liên hệ với ta, ta vốn lại muốn xông tới Sabaody một lần, muốn mượn tên tuổi của ngươi chiêu mộ một chút hải tặc lợi hại, sau đó tìm một cơ hội một lần nữa ném ngươi xuống."
"Nhưng ta không nghĩ tới chính là hải quân bên này lại bắt đầu thanh tra, ta chỉ có thể lợi dụng ngươi trước, nào biết hiện tại ngươi vẫn là ngu xuẩn như vậy. Ta nói thật cho ngươi biết, Olex Sharp, ngươi trong mắt của ta chỉ là nhiên liệu một lần! Sử dụng hết thì ngươi sẽ thành vô dụng! Anh hùng gì, đại hải tặc gì, đều là giả, đó cũng là gạt người, hiện tại ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo nhà ngươi!"
Nói xong lời này, George muốn bóp cò.
"Sharp đại nhân!"
Đột nhiên, sau lưng truyền đến rống to một tiếng, Soros thoát khỏi triền đấu, xông thẳng tới George, một tay vung tới trên người Sharp.
"Sharp đại nhân, không cần bị kẻ kia mê hoặc, ngài vẫn luôn là người lợi hại nhất a!"
Soros kêu lên: "Là ngài nói cho ta biết trên đại dương bao la này đầy kỳ diệu, cũng là ngài dạy bảo chúng ta nên sinh tồn như thế nào càng tốt hơn , ngài quên sao, khi ngài trước đến, mấy năm qua chúng ta đã phải sống thế nào!"
. . .
"Olex Sharp đại nhân! Ta tên là Soros, đứa bé ngài cứu vớt6 năm trước!"
"A. . . Ta cứu sao? Được rồi, tóm lại cám ơn ngươi dẫn ta thoát khỏi hải quân đuổi bắt, nơi này là. . . Khu vực số 0."
. . .
"Ngươi ở nơi nào? 6 năm qua luôn chen trong cây sao? Cây Yarukiman có thể sinh ra bong bóng mà, không bằng thu thập một chút vật liệu chế tạo thành nhà trên cây đi, như vậy ngươi sẽ ở dễ chịu hơn một chút."
. . .
"Cái gì? Ngươi đều không liên hệ cùng những đồng bạn kia? Vậy thìkhông tốt lắm, ta nói với ngươi này, mặc kệ là đi thuyền ở trên biển hay sinh tồn ở lục địa, đồng bạn rất quan trọng. Ờ. . . Ta đi thử một chút đi, không phải ngươi nói ta rất có uy vọng sao, để ta giúp ngươi đi, coi như là báo đáp lại vì ngươi đã cứu ta."
. . .
"Biển cả? Biển cả rất mỹ lệ, ha ha ha ha, chờ sau này có cơ hội, Olex Sharp ta sẽ mang các ngươi ra biển, nhưng bây giờ các ngươi cần rèn luyện thân thể, nhất là Soros ngươi, nhìn ngươi đã gầy thành dạng gì rồi, không cố gắng rèn luyện thì sẽ không có tư cách cùng ta ra biển."
. . .
Cảnh tượng hiện rõ mồn một trước mắt, một tay Soros nắm chặt trường thương, quát Sharp quát: "Olex Sharp, không phải ngươi muốn dẫn ta ra biển sao! ! !"
Lời này khiến Sharp vốn đang thất thần đột nhiên giật mình, đôi mắt như tro tàn lộ ra một tia sáng, ông ta lau vết máu trên mặt một cái, nửa người thẳng lên: "Ta còn muốn mang ngươi ra biển. . ."
"Đúng vậy! Ngươi còn phải dẫn ta, dẫn bọn ta ra biển! Tên hải tặc kia chẳng có gì ghê gớm! Ngươi mới là ghê gớm nhất! Nếu như nhất định phải có thuyền trưởng gì đóthì ngươi chính là thuyền trưởng! Tỉnh lại đi, thuyền trưởng! Hiện tại chúng ta. . . Đang gặp nguy cơ đấy! ! !" Soros hét lớn.
Sharp sững sờ nhìn Soros, lại quay đầu nhìn các nô lệ đang chiến đấu cùng hải quân và hải tặc đồng thời dần dần bại lui, mặc kệ nam nữ già trẻ, tất cả đều đang cầm vũ khí, không có vũ khí thì dùng nắm đấm, dù bị đánh ngã, cũng không có một người nào lộ ra vẻ sợ hãi.
Kỳ thật bọn hắn rất yếu, bọn hắn không mạnh.
Là bởi vì chính mình chỉ điểm, trong vòng 1 năm trải qua huấn luyện, hiện tại mới có thể có quy mô chống cự như vậy.
Là công lao của ông ta.
Những người này, đều là công lao của ông ta.
Ông ta cũng có thể. . .
Ầm! !
Tiếng súng vang lên che lại tiếng chiến đấu kịch liệt, trong nháy mắt này, không khí gần như đứng im.
Soros lập tức quay đầu, nhìn viên đạn biến thành hư ảnh, sững sờ ngay tại chỗ.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh ngăn trước mặt của hắn.
Sharp giang hai tay ra, đối mặt với Soros , mặc cho viên đạn kia đâm vào từ sau ngực của ông ta, ở ngực lập tức xuất hiện vết máu.
"Sharp. . . Đại nhân?"
Soros ngu ngơ nhìn Sharp, bờ môi run rẩy lên.
Sharp cười cười với hắn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tựa ở trên bờ vai Soros.
"Soros. . . Thật xin lỗi, ta thật sự không phải là, anh hùng như ngươi nghĩ."
"Không, Sharp đại nhân, ngài là anh hùng, ngài mãi mãi cũng là anh hùng." Soros vôthức buông thương gỗ ra, tay run rẩy đỡ lấy Sharp, nước mắt lập tức rơi xuống, "Sharp đại nhân. . ."
"Đừng nói chuyện. . ."
Sharp khẽ cười, "Ta, thật sự không được. . . Soros, ta phi thường cảm tạ ngươi. Kỳ thật. . . Ta rất mê mang, 7 năm trước cứu các ngươi, chỉ là trùng hợp hoàn thành, ta lúc ấy. . . Không có ý nghĩ như vậy."
"Khi ta không liên lạc được với thuyền trưởng, ta cứ nghĩ cứ dứt khoát chết đi như vậy. . . Là ngươi, là các ngươi, để lúc ấy ta có động lực, là ta lừa gạt các ngươi, để các ngươi đều tới đây. . . Bao gồm cả hiện tại, ta vẫn muốn trở lại bên thuyền trưởng."
"Nhưng ngươi nói ta là anh hùng. . ."
"Anh hùng, là phải hi sinh. . ."
Ông ta cố gắng ngồi thẳng lên, duỗi ra tay dính máu, sờ về phía tay Soros, "Vậy ngươi thay thế di chí của ta đi."
"Ta không có tư cách gánh đồ vật nặng nề như vậy ở trên lưng, nhưng ngươi. . . Ngươi là có thể, Soros, ngươi mạnh hơn ta, nếu như, ta là anh hùng của ngươi. . ."
Khóe miệng của ông ta tràn ra máu tươi, mỉm cười nói với Soros: "Là anh hùng, ít nhất phải làm ra chuyện của anh hùng , mặc dù xem ra không có lực rung động gì, nhưng đỡ đạn cho ngươi. . . Là chuyện ta có thể làm tốt nhất."
"Ta. . . Chỉ là hạng người vô danh, một tiểu nhân vật, đời này có thể làm một chuyện lớn mà ta cam tâm tình nguyện thì ta đã rất thỏa mãn. . ."
"Người như ta, cũng có chút tác dụng. . ."
Ông ta nhe răng cười, đôi mắt bỗng nhiên trợn lên, ra sức đẩy Soros về sau, "Chạyđi! Sau đó, ra biển đi! ! !"
Trong nháy mắt đẩy Soros ra, thân thể ông ta ngửa ra sau, ngã trên mặt đất, cái tay kia trượt từ trên người Soros đi, giơ lên bầu trời.
. . .
"Này, tiểu Sharp, về sau ngươi muốn làm người như thế nào?."
"Ta? Hả? Ta muốn làm anh hùng!"
Đứa bé chảy nước mũi nói với vẻ mong đợi.
. . .
"Như vậy. . . Cũng có thể xem như anh hùng đi."
Ông ta mang theo nụ cười, ầm ầm ngã trên mặt đất, không còn thở nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận