Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 111 - Ngươi thật anh dũng



Chương 111 - Ngươi thật anh dũng




Đám người các ngươi ai cũng mạnh như vậy, đương nhiên có thể nói chuyện cứng như vậy.
Còn ta đây!
Ta chỉ là một tiểu hải quân nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, thỉnh thoảng còn bị người khác hố một trận!
Mỗi ngày đều nghĩ làm ra tin lớn mới được, một đám người đều quá trẻ , quá đơn giản.
Biển cả nguy hiểm như vậy, cần gì có lòng tin đối với mình như vậy.
Sợ. . . Không phải, ổn thỏa, thận trọng, an toàn mới có thể sống được lâu.
Ngươi nhìn vua hải tặc xem, tạo ra tên tuổi lớn thế nào, cuối cùng không phải cũng chết sao.
Ngươi lại nhìn tên Rocks kia, không phải vẫn như thường bị đánh nổ sao.
Oanh! ! !
Đột nhiên, một tiếng nổ vang truyền ra, khiến gian phòng cũng chấn động.
"Pháo kích? Ta đi ra xem một chút."
Clow đang lo không thể thoát thân lập tức đứng lên, đi ra ngoài.
Rất nhanh hắn đã đi đến boong tàu, dùng tay kẹp xì gà, phiền muộn phun ra một hơi khói thuốc.
Nhà mình có Kuro thông minh có thể so với Hugh Jackman, không phải, có thể so với trí thông minh của Ben Beckman cũng không nhìn ra.
Ngược lại là trí thông minh dở tệ của mấy lão cẩu kia, thật sự khiến người ta thấy áp lực.
Tsuru không cần nói, đại tham mưu hải quân, trên cơ bản tất cả kế hoạch lớn của hải quân đều do bà cùng Sengoku hoàn thành.
Kizaru, lão già thâm tàng bất lộ, dù sao hắn không nhìn thấu.
Aokiji, mặc dù biếng nhác, nhưng bản thân chính là nổi danh vì tỉnh táo.
Akainu cũng không cần nói, nhìn tính cách nóng nảy xung động, nhưng trên thực tế rất có kế hoạch.
Các tướng lĩnh nổi danh trongh quân, có ai là đèn đã cạn dầu.
Lại tiếp tục trò chuyện như thế, chắc nội tình của hắn đều sẽ bị lộ.
May là đột nhiên xảy ra chấn động.
Hưu!
Tiếng xé gió đột nhiên đánh tới.
Oanh! ! !
Bên cạnh quân hạm liên tiếp bắn ra pháo kích, nổ tung khiến cả con thuyền đều nghiêng đi một chút.
"Pháo kích? !"
Clow ngây người, mặc dù hắn dùng pháo kích để làm cớ đi ra, nhưng nào nghĩ đến thật sự là pháo kích, hắn tưởng rằng đây là do hắn bất ngờ tạo thành chấn động.
Tập kích chiếc thuyền này?
Ai có dũng khí như vậy?
"Hải tặc, có hải tặc!"
Hải quân trên boong tàu lớn tiếng kêu.
"A?"
Clow ngẩn người, nhìn về chung quanh, trên mặt biển này cũng không có thuyền gì, đường thuyền từ bản bộ đến Sabaody là chuyên dụng của bản bộ, nhưng lần này, Clow lại phát hiện ra một kỳ cảnh.
Ngay ở chỗ cách đó không xa trên mặt biển, có một chiếc thuyền hải tặc!
Pháo kích kia chính là từ thuyền hải tặc bắn ra.
Vừa nhìn thấy thế, Clow vui mừng.
Clow vẫy vẫy tay, một tên hải quân quân hàm Trung úy lập tức chạy vội tới.
"Đó là hải tặc gì? Tứ Hoàng đánh tới rồi?" Clow chỉ vào thuyền kia chỉ nói.
"Báo cáo trưởng quan, là 'Thần tốc Frankie', hải tặc có mức tiền truy nã 98 triệu." Trung úy kia đầu tiên là chào một cái, sau đó lớn tiếng nói.
"98 triệu?"
Clow nhìn thuyền hải tặc kia: "Không phải đoàn hải tặc dưới trướng Tứ Hoàng sao? Chẳng hạn như thuộc hạ của Kaido?"
Trung úy lắc đầu, "Trước mắt đã biết tình báo, là Frankie- Không thuộc thế lực một trong Tứ Hoàng , Frankie cũng không đi vào New World."
Nghe vậy, Clow không khỏi chép miệng một cái, "Vậy ngươi thật dũng cảm. . ."
. . .
"Bắn pháo, bắn pháo cho ta, đánh chìm chiếc quân hạm này!"
Trên thuyền hải tặc, một tên thuyền trưởng đội mũ màu đỏ tam giác, một tay cầm loan đao một tay cầm thương, gầm lên.
Gardner Frankie, năm nay 33 tuổi, tiền truy nã 98 triệu, xuất thân từ Tây Hải, được người đời xưng là 'Thần tốc Frankie' .
98 triệu, ở Grand Line trước đây có thể nói là hải tặc không nhỏ.
Nhưng Frankie vẫn chưa đủ.
Trong hàng ngũ hải tặc đương nhiên cũng có ganh đua so sánh, trực tiếp nhất chính là tiền truy nã cao hay thấp.
Hải tắc không quá trăm triệu thì không thể lọt vào hàng ngũ siêu tân tinh.
Hắn lại kém một chút như vậy là có thể lên làm siêu tân tinh.
Nhưng tới gần Sabaody, tiền thưởng của hắn vẫn luôn không có gì thay đổi.
Chuyện này khiến Frankie phi thường nổi nóng, sau đó lập tức có một suy nghĩ to gan.
Cướp bóc thuyền buôn, tập kích thành trấn đã không thể tăng cao được tiền truy nã, vậy hắn sẽ tập kích quân hạm!
Mà không phải là tùy tiện tìm một chiếc quân hạm, ngay ở đường thuyền giữa Sabaody cùng bản bộ này, tập kích một chiếc đại quân hạm!
Để tổng bộ Hải Quân chú ý tới hắn!
Frankie ôm ý nghĩ này đi vào vùng biển này, tiếp đó hắn lại may mắn tìm được mục tiêu rất tốt.
Hai vòng pháo kích bắn ra, hoàn mỹ trúng vào quân hạm mục tiêu.
Hưu!
Quân hạm cũng phát ra đạn pháo, quân hạm đỉnh cấp bắn một vòng một lượt, số lượng đạn pháo này đương nhiên không ít.
Dựa theo dĩ vãng, thuyền hải tặc phổ thông đương nhiên là không thể nào tránh thoát loại pháo kích này.
Nhưng Frankie không phải người bình thường.
"Vô dụng!"
Frankie nhe răng ra cười, bỗng nhiên giậm chân mạnh một cái, một lồng ánh sáng hình tròn từ chân hắn bắt đầu tản ra, bao phủ lên đoàn thủy thủ cùng thuyền của hắn.
"Ba lần!"
Thuyền hải tặc dùng một loại tốc độ bất khả tư nghị lướt đi, né qua đạn pháo của quân hạm.
"Phản kích!" Frankie gào lớn.
Đám hải tặc lại nghiêng đạn pháo, bắn phá.
Rầm rầm rầm! ! !
Đạn pháo nhanh chóng rơi vào chung quanh quân hạm, có mấy phát rơi vào trong nước, nổ ra một đoàn bọt nước, mà có mấy phát lại đánh trúng thân thuyền.
Cả quân hạm chấn động lung lay mấy cái.
Thân thuyền rõ ràng có thêm mấy lỗ hổng lớn.
Lúc này Clow cầm kính viễn vọng, nhìn những người trên thuyền hải tặc đối diện kia rõ ràng có tốc độ nhanh không bình thường.
Mà đạn pháo bắn ra cũng gia trì tốc độ như vậy, căn bản không cho hải quân thời gian phản ứng.
"Năng lực giả, khó trách dám tập kích quân hạm."
Trong miệng Clow ngậm xi gà, hít một hơi, phun ra một ngụm sương mù, để ống nhòm xuống.
"Ngươi đoán xem đoàn hải tặc hày may hay xui?" Clow cười nói với Trung úy bên cạnh.
Nói là may thì cũng coi là may, dù sao một tên hải tặc phổ thông tập kích quân hạm, đụng tới tam đại tướng thêm hải quân anh hùng và tham mưu trưởng.
Còn nói là xui vì một tên hải tặc phổ thông lại đụng phải đội hình này. . .
"Thiếu tá, xin đừng nói đùa, các đại tướng bị hải tặc tập kích ở nơi này, là sai lầm cùng sỉ nhục của chúng ta."
Vị Trung úy này hiển nhiên không có tâm thái tốt như Clow.
"Con người ngươi thật là vô vị."
Clow một lần nữa cầm kính viễn vọng lên, "Phản kích đi, ta nhìn thêm, kỳ cảnh khó gặp này, không nhìn thì quá đáng tiếc."
"Vâng!" Trung úy chào một cái, sau đó gia nhập vào bộ đội hải quân, tiến hành phản kích.
Pháo kích, tự nhiên là không đánh trúng cái thuyền kia.
Frankie tránh thoát mấy vòng pháo kích, mặt lộ vẻ đắc ý, tiếp đó lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta thế nhưng là người ăn ‘trái cây nhanh chóng’ tăng tốc, hải quân thế đáng ghét mà không chú ý đến ta uy hiếp, chỉ cấp cho ta tiền thưởng thấp như vậy!"
Hắn dùng kính viễn vọng nhìn chiếc quân hạm kia, nơi đó giống như không có hải quân nổi danh gì, đều là mấy người bình thường.
Trước kia Frankie từng gặp được hải quân, tự nhiên có thể tránh thì tránh, dùng năng lực của mình chạy trốn, không có quân hạm nào có thể đuổi kịp.
Nhưng chính là loại chạy trốn này khiến hải quân khinh thường chính mình, treo thưởng cho mình thế mà chưa tới 1 ức.
Mà lần này dùng năng lực nhẹ nhõm tránh thoát pháo kích từ quân hạm đỉnh cấp đối diện, mà lại chính mình pháo kích lại có thể tạo thành tổn thương cho quân hạm kia.
Ngay cả quân hạm đỉnh cấp đều không có cách nào với bọn hắn, chỉ có thể bị chính mình tùy ý oanh tạc.
Thấy cảnh này, Frankie cảm thấy trước kia có phải là mình quá cẩn thận, có được năng lực tăng tốc, vì sao còn muốn dựa theo biện pháp truyền thống của hải tặc để đối phó.
Hiện tại hắn có một suy nghĩ vô cùng to gan!
"Chúng tiểu nhân, tăng tốc tiến lên! Chúng ta chiếm chiếc quân hạm này, lái quân hạm đi tới tổng bộ Hải Quân!"
Frankie giơ loan đao làm ra tư thế xung phong, gầm lên.
Hắn đổi chủ ý, hắn không hủy diệt chiếc quân hạm này, mà là dùng chiếc quân hạm này đi đánh Marineford!
Hải quân, đây chính là cái giá vì các ngươi khinh thường ta!



Bạn cần đăng nhập để bình luận