Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 1344 - A ~ thật đáng sợ đâu



Chương 1344 - A ~ thật đáng sợ đâu




Trên màn ảnh chiếu cảnh Luffy tử vong, kỳ thật cũng khiến không ít người rung động, dẫn đến không khí trước kia có chút căng thẳng lại trực tiếp biến mất.
Ánh mắt Kuzan phức tạp nhìn về phía màn ảnh, trên mặt Nico Robin mang theo vẻ không thể tin thì khẽ thở dài một cái.
Monkey •D• Luffy, cháu của Garp, mà Garp đã từng là cấp trên của mình.
Nico Robin, bé gái năm đó bởi vì bạn tốt Saul chết mà thả đi.
Hai người này đều có quan hệ cùng hắn, Clow cố ý phái hắn đi ra, cũng có lo lắng mình ở trên chiến trường sẽ nương tay.
Hiện tại Luffy chết rồi, Nico Robin chắc cũng không giữ được, cảm giác. . . Vẫn thật phức tạp.
Mặc dù Doflamingo còn mang theo ý cười, nhưng khi Luffy chết đi lại để hắn vô thức sinh ra ảo giác như năm đó ở Logue Town nhìn Roger bị xử hình .
Nhưng khác biệt chính là, năm đó sau khi Roger chết mở ra thời đại đại hải tặc.
Mà lần này tiểu tử mũ rơm đánh bại chính mình kia chết, sẽ mở ra một loại thời đại khác. . .
Cũng không phải là thời đại hải quân, đây chẳng qua là biểu tượng, tên kia tự tay đưa tới không chỉ như thế, giống như danh hiệu của hắn, bên trong mây mù lượn lờ, người khác chỉ có thể nhìn thấy một lớp da lông, chân chính giấu ở thời đại hải quân sắp mở ra là một loại thời đại khác.
Loại thời đại kia, cho dù là Doflamingo đều sẽ vô thức sợ hãi.
Hắn luôn chú ý tin tức báo chí, nhất là tin mới về Dressrosa, từ đó hắn có thể tìm thấy rất nhiều dấu vết để lại.
Đầu tiên, các lão quý tộc ở Dressrosa đều biến mất, mà trước mắt trong khu vực mà vị tân vương Dressrosa chinh phục, trong đó cũng có nơi hắn quen biết, nhưng mặc kệ là đại quý tộc hay tiểu quý tộc, không có một ai đứng ra lên tiếng, trên báo chí không có chút tung tích nào, việc này không phù hợp lẽ thường , bình thường, cho dù là quốc gia lưu vong, cũng sẽ cực lực lên trên báo chí để lộ cảm giác tồn tại của chính mình, đây cũng là cơ hội duy nhất để cho thế giới biết được bọn họ, không ai sẽ từ bỏ.
Nhưng tất cả các quý tộc đều biến mất, vậy chỉ có một loại khả năng, quý tộc đều bị David cho giết chết.
Kết hợp với những lời hắn vừa nói kia, có thể xác định quân cách mạng có quan hệ cùng bọn hắn, muốn quý tộc biến mất, còn muốn Thiên Long nhân biến mất. . .
Doflamingo không biết cụ thể bọn hắn muốn làm gì, nhưng có một điểm hắn có thể rõ đó chính là những người có đặc quyền trên thế giới kia có khả năng không tốt lắm.
Nhưng loại chuyện này. . .
Không phải là hỗn loạn mà hắn hướng tới sao!
Đây tuyệt đối là hỗn loạn lớn nhất đủ để kéo đám người ở Mary Geoise kia xuống!
Là thời đại càng người sợ hãi cùng hỗn loạn hơn với mà thế giới trong suy nghĩ của Kaido là cường giả quyết định quy tắc thế gian, người có tài năng mới có thể thống trị thế giới!
Cho nên khi David nói ra muốn tiến công, hắn không chút do dự bán Mary Geoise.
Không thể nói bán, chỉ có thể nói mục tiêu của bọn hắn là nhất trí.
"Ngươi?"
David nhíu lông mày, nói: "Donquixote gia tộc, bản thân chính là Thiên Long nhân đi, mặc dù ngươi chủ động 'Hạ giới', nhưng dường như còn tự cho là mình duy trì huyết thống cao quý, người như ngươi sẽ mang bọn ta đi vào Mary Geoise?"
"Phất phất phất phất phất, ta cũng không phủ nhận huyết thống cao quý này, nhưng thế gian này chỉ có người thắng mới có thể định ra quy tắc."
Doflamingo cười gằn giang hai tay ra, đầu lưỡi đều phun ra, kích động nói:
"800 năm trước, quốc vương 20 nước thắng lợi, cho nên định quy tắc thế gian, nhưng bây giờ còn không nói được, các ngươi là có cơ hội nhất, các ngươi thắng, quy tắc sẽ do các ngươi đến quyết định, các ngươi thua ta cũng không ảnh hưởng, ta vốn chính là hải tặc."
Hắn chỉ vào David, cười nói: "Chỉ là mang các ngươi đi Mary Geoise mà thôi, đúng lúc, cũng đã lâu ta không tới đó. . .Này, làm ra động tác lớn như vậy, sẽ không phải chỉ là một tù phạm vượt ngục thôi sao, các ngươi đều sợ à?"
"Không sao cả. . ."
David thản nhiên nói: "Ngươi muốn tới thì tới, hiện tại kẻ địch đã không phải hải tặc, chúng ta tạm thời sẽ không quản chuyện của ngươi, chỉ cần không chạm tới nguyên tắc của chúng ta, nhưng chúng ta sẽ không dựa theo lời ngươi nói làm, việc duy nhất ngươi có thể làm là đứng ngoài quan sát."
Doflamingo "Phất phất phất phất phất, thật đúng là bá đạo, ờ, cứ quyết như vậy đi."
Doflamingo từ không trung hạ xuống tới, không hề cố kỵ hình tượng ngồi xuống trên boong thuyền.
Hạm đội, tiếp tục giương buồm xuất phát.
...
Ầm! !
Ở một chỗ khác trên biển cả, trong hạm đội hải quân cảnh nội Calm Belt, màn ảnh trên một chiếc thuyền bị một âm thanh trực tiếp đánh nát rơi.
Hải quân trên quân hạm, từng người đều đứng thẳng tắp, ngừng reo hò bởi vì tiểu tử mũ rơm chết đi.
Bởi vì người đánh nát màn ảnh là Garp.
Tí tách, tí tách. . .
Theo thân thể Garp trượt xuống, một tia ướt át từ trước người Garp đã đưa lưng về phía hải quân rơi trên boong thuyền, thân thể tráng kiện của ông ta vào thời khắc này đã còng xuống không ít, nắm đấm nắm chặt ẩn ẩn đang rung động.
"Garp. . ."
Trên một quân hạm khác chạy song song, Sengoku đứng ở mạn thuyền, ánh mắt phức tạp.
Ông nhìn chằm chằm Garp một lúc, lại nhìn mình màn ảnh trên quân hạm của mình, thở dài thật sâu.
Trên tấm hình, Clow nâng Shusui nhắm tới một đám người đoàn mũ rơm còn sót lại, đôi mắt sung huyết cùng thân thể bởi vì chiến đấu mà lộ ra vết thương không chỉ không để hắn có vẻ chật vật, mà dần dần có một loại cảm giác bá đạo không ai bì nổi.
Không thể không thừa nhận, sau trận chiến đấu này, Clow sẽ để hải quân đạt tới một đỉnh điểm mới, những kẻ địch khó giải quyết trên biển cả kia, đã đều biến mất dưới đao của hắn. . .
"Nhưng kia là chảu của Garp, tiểu quỷ đáng ghét này!"
Sengoku tức giận thôi râu trắng của chính mình, trầm giọng nói: "Chính là không thể lưu lưu thủ nha, cho dù là bắt lại cũng tốt, ngươi để Garp làm sao đối mặt đây."
Hai đứa cháu, tất cả đều bởi vì làm hải tặc mà bị hải quân tử hình, không có ai chạy trốn.
Trong lúc nói chuyện, ông lại thở dài.
Nếu như có thể ảnh hưởng chiến lược, ông cũng sẽ không bị bài trừ ra ngoài trận chiến tranh này.
Những lão hải quân bọn hắn hoàn toàn không thuộc phạm vi lần chiến tranh này, ngược lại bởi vì tên Teach đáng chết kia gây ra rối loạn ở Impel Down, nên bọn hắn chạy đến nơi đây để kết thúc công việc.
"Thời đại thay đổi. . ."
Sengoku lắc đầu, nhìn về phía bầu trời, âm thanh trầm thấp: "Kết thúc, chính là thật sự sẽ kết thúc sao?"
Trong mắt của ông không khỏi mang lên vẻ lo lắng.
Chiến tranh sắp kết thúc, người sáng suốt cũng nhìn ra được, đây không chỉ có là hải quân toàn diện thắng lợi, cũng sẽ là chính phủ thế giới toàn diện thắng lợi, uy vọng phía trên cũng sẽ đạt tới đỉnh điểm trong gần vài chục năm nay, không, thậm chí là gần mấy trăm năm qua.
Nhưng cũng đại biểu cho những Thiên Long nhân đó sẽ càng thêm quá đáng, nếu chú ý chậm thì thế giới này cũng sẽ càng rối loạn lớn.
Chỉ là chuyện này không thuộc phạm vi ông có thể quản, hiện tại Nguyên soái là Clow, lấy hành vi của hắn năm đó ở Sabaody, cùng thái độ đối với Thiên Long nhân, có lẽ có thể quản lý tốt đi. . .
Trên một chiếc quân hạm khác, một người đeo kính râm dáng người thon dàisờ lên cằm, nhìn người trong màn ảnh, miệng không khỏi mân mê: "A ~ thật đáng sợ đâu."



Bạn cần đăng nhập để bình luận