Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 215 - Hải quân như thế, không làm cũng được



Chương 215 - Hải quân như thế, không làm cũng được




"Sách. . ."
Sắc mặt bình thản của Gugas rốt cục thay đổi, hắn cũng không xem quyển sách là thật hay giả, ngược lại là nhìn Hugo, buồn bã nói: "Thì ra là thế, là như thế này à, nơi này, ta cũng không thể giữ vững sao?"
Nước mắt thuận theo khuôn mặt của hắn rơi xuống, hắn tràn ngập bi thương nhìn đám người phía dưới, " Đáng buồn cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào! Oán hận năm đó, ngay cả người xứ khác đều không được buông tha à."
" Người xứ khác đáng buồn, các ngươi là người vô tội, nhưng tất cả đều tới kịp. . ."
Gugas thu hồi quyển sách giáo nghĩa lại, nắm chặt rìu, "Chỉ cần được ta cứu rỗi!"
Con ngươi Clow co rụt lại, trong nháy mắt rút đao.
"Vòng vũ khúc!"
Cũng chính vào giờ khắc này, Gugas dùng sức ném rìu ra, cây rìu to lớn kia xoay tròn, bắn thẳng đến chỗ Clow.
Đương!
Clow chém một đao vào lưỡi búa, lực đạo to lớn kia làm hắn phải lùi về sau, lưỡi đao Shusui cùng lưỡi búa ma sát ra từng đốm lửa, hắn dùng sức hất lên, hất cây rìu kia ra, cây rìu kia xoay vòng trên không trung rồi bay về phía sau.
Phanh.
Thân thể Gugas từ phía trên cửa lớn rơi xuống trên cầu, cánh tay duỗi ra, tiếp được cán rìu đang bay ngược trở về kia, cánh tay hắn vẫn rất ổn, không hề run rẩy một chút nào.
"Haki?"
Clow hơi kinh ngạc, mặc dù cảm thấy Gugas rất mạnh, nhưng không nghĩ là hẵn vẫn đánh giá thấp đối phương, cây rìu rời khỏi tay kia rõ ràng quấn quanh Haki, mà phần lực lượng này cũng đủ lớn.
Rõ ràng nho nhã như thế, khí lực từ đâu tới mà lại lớn như vậy? !
"Người xứ khác, được cứu rỗi không tốt sao, phải biết là qua đêm nay, các ngươi cũng sẽ trầm luân vào."
Gugas tràn ngập bi thương.
Clow cắn xì gà, phun ra một ngụm khói thuốc, "Bớt nói đùa, ta cũng không nghe nói cứu rỗi là cần người chết."
"Ở đây, cứu rỗi, chính là chết đi một cách triệt để, ngươi không hiểu, người xứ khác." Gugas chảy nước mắt.
"Có đúng không, vậy ta để ngươi cũng thử được cứu rỗi một chút."
Hai ngón tay Clow vòng quanh lưỡi đao, kim quang che kín, "Vô Minh Thần Phong Lưu- Sát Nhân kiếm - Giao long!"
Nhất thời, thân thể hắn hóa thành cái bóng trong nước, dập dờn tiêu tán.
Xùy!
Bả vai Gugas phun ra một đoàn huyết dịch, cả người hắn bay ngược lại, bàn tay che lấy bả vai âm trầm nhìn Clow chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên người hắn.
"Phản ứng rất nhanh, một đao kia vốn đã chặt tới cổ ngươi."
Clow cầm Shusui chậm rãi đút vào vỏ, nhẹ giọng cười nói: "Nhưng chiêu thức của ta cũng không dễ dàng tránh đi như vậy."
Két.
Lưỡi đao, vào vỏ.
Thân thể Gugas chấn động, quanh thân xuất hiện vô số vết thương, lượng lớn máu tươi phun ra, cả người ngã trên mặt đất.
"Gugas đại nhân!"
Hugo kinh hô một tiếng, vội vàng nhào tới, đỡ lấy Gugas, "Ngươi không sao chứ, Gugas đại nhân!"
Nói rồi hắn hằm hằm nhìn Clow, quát: "Ngươi đã làm gì, Gugas đại nhân rõ ràng không nói gì, hắn lại không có thừa nhận hắn là đồng bọn của hải tặc kia, tại sao phải hạ thủ nặng như vậy? !"
Clow cau mày nói: "Không nhìn thấy người ta động thủ trước? Nhất định phải bắt lão tử đứng kia cho hắn 'Cứu rỗi' một chút ngươi mới hài lòng?"
Người ta động thủ trước, hắn vốn không làm gì còn bị đồng liêu mắng?
Hugo cả giận nói: "Gugas đại nhân không phải hải tặc! Hắn là người mà ta tôn kính, hắn là quan nội vụ của vương quốc Tada, cho dù là hải quân, trong tình huống không có chứng cứ cũng không thể tùy tiện động thủ!"
"Ngươi ở đây lâu rồi nên đầu óc hồ đồ sao?"
Clow tức đến bật cười, "Không muốn làm thì cở bộ da này của ngươi ra đi!"
"Không làm không được! Ta ở đây đóng giữ 2 năm, là Gugas đại nhân an ủi tinh thần cho ta, thời gian 2 năm, ta gọi điện xin bản bộ vô số lần, lại không có tin tức, chỉ có trưng binh trưng binh trưng binh, hải quân như thế không làm cũng được!"
Ngươi lại muốn oai miệng?
Ta lại quỳ xuống gọi ngươi một tiếng Bàn Long vương?
Béo hổ soái cũng được.
Clow giật nhẹ khóe miệng, 【 Oto 】 【 Kogarashi 】 bay ra khỏi vỏ, thân kiếm đánh về phía Hugo, đập hắn ngã xuống.
"Ngươi. . . Người tà ác!"
Hugo từ dưới đất đứng lên, hai mắt trở nên đỏ bừng,
Rút ra súng ngắn bên hông, nhắm tới Clow trực tiếp bóp cò.
Ầm!
"Tekkai."
Kuro xuất hiện trước mặt Hugo, viên đạn chì kia bắn vào người hắn bắn ra tia lửa, tiếp đó, Kuro vung một quyền đánh thẳng tới phần bụng to mọng kia, nắm đấm lõm vào bụng hắn.
Hugo nôn khan một tiếng, súng ngắn rơi khỏi tay, hắn ôm bụng quỳ rạp xuống đất.
" Người tà ác, giết ngươi, giết các ngươi!"
Ánh mắt Hugo rõ ràng rất dữ tợn, gương mặt nghiến răng nghiến lợi kia hiển thị rõ vẻ điên cuồng.
"Ngươi thật sự rất phiền , chết ở chỗ này là tốt rồi."
Một màn này làm Kuro có chút bực bội, hắn duỗi ra ngón tay, nhắm thẳng tới đầu Hugo, "Chỉ. . ."
"Kuro!"
Clow hét lớn: "Ngươi muốn làm gì!"
Kuro nói với vẻ đương nhiên: "Hắn mạo phạm ngươi, đương nhiên phải lấy cái chết đến chuộc tội, yên tâm đi, Clow tiên sinh, ta sẽ để hắn phải trả giá đắt vì dám mạo phạm ngươi."
Nói rồi hắn vung tay đâm xuống.
Ầm!
Trong nháy mắt Clow vọt đến bên cạnh Kuro, tung một cước đá bay hắn ra ngoài, cắn răng nói: "Ngươi đang nói đùa với ta sao! Ngươi cho rằng ngươi là Akainu hay là Onigumo? !"
Dù đầu óc Hugo không tỉnh táo, cùng lắm là Clow trở về báo cáo, để hắn phải cởi xuống chế phục mà thôi.
Hắn cũng không phải người thuộc phái cấp tiến, trừ phi cần thiết, không thì hắn sẽ không nghĩ tới chuyện giết đồng liêu.
Kuro từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt đột nhiên chấn động, mờ mịt nhìn chằm chằm ngón tay của mình, "Ta. . ."
Hắn xảy ra chuyện gì, vừa rồi rõ ràng chỉ muốn cho Hugo một bài học, chỉ là khi tới trước mặt, hắn lại không ức chế nổi ý nghĩ điên cuồng trong lòng, cảm thấy người mạo phạm Clow tiên sinh, đều hẳn nên đi chết mới đúng.
Dáng vẻ mờ mịt này khiến Clow chú ý tới, hắn nhíu mày, lại nhìn về phía hải quân sau lưng.
Trừ Rida đang đứng ở một bên ngơ ngác nhai đồ ăn, các hải quân khác, hoặc nhiều hoặc ít, bắt đầu hô hấp nặng nề, thượng úy phía bên mình cùng Trung úy của Hugo, rõ ràng đã nhìn nhau đầy căm thù.
Không thích hợp, tình huống rất không thích hợp.
"Không đúng!"
Con ngươi Clow co rụt lại, mặt đất trước mắt hắn, rõ ràng lờ mờ đi hơn trước đó rất nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trước kia vẫn là bầu trời trong xanh, giờ phút này đã trở nên tối mờ.
Mây đen bao phủ lại bầu trời, giống như dần dần đắp lên một tầng vải đen trên trấn Tada, khiến kiến trúc hùng vĩ cao lớn ở đây dần dần trở nên quỷ dị.
Giống như là muốn vào đêm!
. . .
Trong cung điện to lớn là hắc ám đậm đặc đến mức giơ tay không năm ngón, trong màn đêm thâm thúy này, một cây bút chậm rãi viết lên trang sách.
Trên trang giấy đã có nội dung.
" Một trong chương cuối: ‘Người nói dối ' đi tới nơi cuối cùng, muốn kéo người dùng lời nói dối vào địa ngục tuyệt vọng."
"Chương cuối thứ hai: 'Kẻ lừa gạt' đi kiểm nghiệm thành quả, thế nhưng cũng bị kéo vào địa ngục kia, trở thành một thành viên trong địa ngục, huyễn tượng của hắn biến mất, dường như tất cả đều bị đánh vỡ, nhưng địa ngục sớm đã dâng lên, ban đêm sẽ nuốt chửng ban ngày, theo mặt trăng dâng lên, người bị nguyền rủa sẽ lâm vào điên cuồng."
Ngòi bút, dừng lại.
Trong hắc ám, chậm rãi truyền đến một tiếng thở dài.
"Lisara, nhanh lắm, bọn họ rất nhanh sẽ đến nhận tội với em "



Bạn cần đăng nhập để bình luận