Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 373 - Kịch ca múa chính là để người cười



Chương 373 - Kịch ca múa chính là để người cười




Liên hệ đến lời nói của trưởng trấn Funny, lại nghĩ tới hành vi của lão K, con sư tử này rõ ràng có quan hệ cùng người được tạc tượng trên trấn kia, thậm chí là quan hệ phi thường thân mật.
1 năm trước, lấy thực lực của người này, hẳn là có thể nhanh chóng giải quyết hết lão K mới đúng.
Là bởi vì một số chuyện, lúc ấy không xuất thủ sao?
"Đúng, người kia gọi là gì nhỉ. . ."
Lão K sờ lên cằm, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Được rồi, không nhớ nổi, nhưng biểu diễn ca múa kịch rất rối."
"Gorou mới không rối!"
Đột nhiên, sư tử mở miệng.
Ánh mắt vẩn đục kia nhìn chằm chằm lão K, bên miệng nói ra tiếng người đến, "Hắn là kịch ca múa lợi hại nhất!"
"Nói. . . Nói chuyện rồi? !"
Lão K kinh ngạc một chút, sau đó nổi giận gầm lên, hắn đẩy thủ vệ cùng bình dân ra, vừa đi lên phía trước vừa kêu lên:
"Cái gì mà lợi hại nhất, lợi hại nhất là ở trong cung điện của ta! Chỉ có kịch ca múa mà ta thừa nhận mới có thể gọi là mạnh nhất. Gorou mà ngươi gọi kia khẳng định không thể thông qua đoàn đội thẩm tra chuyên nghiệp của ta, một kẻ bị ta đánh rớt thì nói cái gì mà mạnh nhất!"
"Rống!"
Khi lão K tiến lên, sư tử bỗng nhiên bạo khởi, đột ngột nhào về phía lão K.
"Cứu mạng!"
Lão K quá sợ hãi, bị sư tử bổ nhào, nhưng mà đúng vào lúc này, những thủ vệ kia kịp phản ứng, bóp cò sung nhắm tới sư tử màu vàng khổng lồ.
Đạn bắn như mưa, đánh trúng thân thể sư tử, từng bọt máu bắn ra.
"Đừng, không cần ăn ta, ta còn chưa đăng cơ!" Sắc mặt Lão K trắng như giấy nhìn miệng lớn càng ngày càng gần, khóc tang nói.
Sư tử từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm lão K, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, nó chậm rãi nói: "Ngươi chẳng biết cái gì, vì sao có thể quyết định sinh tử của kịch ca múa lợi hại nhất."
Nó buông ra móng vuốt đang đè lão K, xoay người, tập tễnh đi về sau.
Lần này, Clow không ngăn cản.
Trên thực tế khi nó bổ nhào lão K, Clow có thể ngăn cản, nhưng hắn lười nhác động thủ.
Nếu như là tên hàng nát kia thì hắn có thể làm như không nhìn thấy, mà lại, trong chớp mắt con sư tử bổ nhào tới kia cũng không có sát khí.
Cái gì?
Vừa rồi ta nói có một người bị thương thì ta không tên là Lucilfer Clow?
Hàng nát này không tính là người.
Vì một diễn viên kịch ca múa còn đặc biệt lừa người ta, chính là muốn giết chết người ta?
Clow cũng nói không rõ đây rốt cuộc là nhàm chán hay ác liệt.
Tóm lại không làm người là đúng.
Sư tử màu vàng vượt qua Clow, từng bước một bước đi về phía trước, Clow giật giật, cuối cùng vẫn là thở dài, thu Shusui vào trong vỏ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn.
Sư tử bước đi rất chậm, mỗi khi đi một bước, màu sắc lông đều sẽ mất đi một chút sắc thái.
Nó đi tới chỗ quả cầu đá vỡ nát trước đó, nơi đó có thế đao của nó.
Nó nhìn thế đao kia, trầm mặc một trận rồi bỗng nhiên biến thành sư tử vượn.
Thân thể tựa như là không chịu nổi hình thể to lớn, sau khi biến thành sư tử vượn, nó dùng sức quỳ một chân xuống, dường như khô héo vậy, lông tóc hoàn toàn mất đi màu sắc.
"Rống!"
Sư tử vượn bạo rống một tiếng, dường như để nâng cao tinh thần một chút, nhặt lên thế đao, dùng nó chống đỡ để mình chậm rãi đứng lên.
Tiếp đó nó xoay người, nhìn lão K bị người đỡ dậy còn chưa tỉnh hồn rồi Nói: "Là võ lực sao, hay là thân phận? Chỉ bởi vì như vậy? Hiện tại ngươi cũng nhìn thấy là ta có võ lực, cũng có thân phận, đám dã thú kia tôn ta là vua. . ."
"Nhưng loại đồ vật này, không phải kịch ca múa."
Nó dùng một tay nâng thế đao lên, một tay vươn ra phía trước, một chân co lại, cái chân còn lại tùy ý nhảy, vết máu mơ hồ như hồng trang, bày ra biểu lộ buồn cười.
Tiếp đó nó bắt đầu múa.
"Năng. . . Năngkịch?"
Fanny trên tường thành nhìn thấy động tác của sư tử vượn, sửng sốt một chút, "Hở? Vì sao lại biểu diễn cái này?"
Fanny làm cư dân bản địa của Shoma, cô hiểu rõ các loại hình ca múa kịch của bổn quốc.
Cái này, chính là năng kịch.
Chỉ là cô có chút không rõ, vừa rồi còn đánh mãnh liệt như vậy, đối mặt với kia công kích của hải quân kia, rõ ràng đã sớm chết rồi, kết quả lại cố chịu đến hiện tại, chỉ là vì biểu diễn một đoạn năng kịch?
Rốt cuộc là bởi vì cái gì?
Sư tử vượn biểu diễn rất vụng về, hình thể tràn ngập uy thế cùng thân thể nhuốm máu, căn bản là không liên hệ gì với ca múa kịch buồn cười này, thế nhưng gương mặt dữ tợn kia thỉnh thoảng lại lộ ra biểu lộ quái dị buồn cười, thân thể thỉnh thoảng làm một chút động tác vụng về nhưng lại quái dị lại làm người nhìn thấy buồn cười.
"Phốc!"
Một người rốt cục nhịn không được cười, hắn che miệng, nhịn xuống không để mình cười ra tiếng.
"Không được, ta có chút không nhịn được!"
"Gia hỏa này. . . Rõ ràng khổng lồ như vậy, hù chết người, thế mà lại biểu diễn vũ đạo như vậy!"
"Ha ha ha!"
Giống như dây pháo bị nhóm lửa, cả đám người quan sát đều nhịn không được bật cười.
Cũng không phải biểu diễn này tốt quá gây cười, chỉ là vừa rồi con quái vật này đáng sợ như vậy, giờ phút này lại biểu diễn năng kịch đến, có cảm giác đặc biệt buồn cười.
Lập tức, loại không khí đáng sợ kia bị biểu diễn của sư tử vượn hòa tan.
"Ha ha ha ha! Ngươi đang làm cái gì thế, quái vật!"
Lão K vừa mới bình tĩnh lại, thấy sư tử vượn đang vụng về vũ đạo thì ôm bụng cười nhạo nói: "Ngươi thế này mới không phải ca múa đâu! Ca múa kịch nên ưu nhã mới đúng, ngươi là thằng hề buồn cười!"
Sư tử vượn cũng không để ý tới hắn, chỉ vụng về tiếp tục nhảy.
Bộ dáng này để tiếng cười càng lúc càng lớn.
"Quái vật này thật là. . . Ha ha ha, quá buồn cười, kết quả đến bây giờ, chỉ là vì khiêu vũ sao? Tư duy của dã thú thật đúng là. . ."
Sazel cũng đang cười nhạo, hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm giác quanh thân lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.
Clow đang nhìn chằm chằm hắn.
"Buồn cười sao?"Hắn không biểu tình hỏi.
Sazel vô thức gật đầu, kịp phản ứng lại đột nhiên lắc đầu, "Không buồn cười."
Ánh mắt kia tức giận làm hắn không dám lỗ mãng.
Clow quay đầu qua, nhìn về phía sư tử vượn, nói: "Không buồn cười, ngươi cũng cười cho lão tử, to hơn một tí."
Sazel nhếch miệng, vừa nãy rõ ràng hắn đang cười, ngươi cũng đừng trừng a. . .
"Ha ha ha. . ." Sazel giống như là khóc cố bật cười.
Lúc này Clow cũng lộ vẻ mỉm cười, nhìn con sư tử vượn kia.
Sư tử vượn chuyển động, nhìn xem những người đang cười bởi vì nó vũ đạo kia.
Nó vừa nhìn những người kia, vừa nhảy vừa kêu: "Kịch ca múa chính là để người lộ ra nụ cười, mặc kệ là kiểu cười gì, mới không có phân chia cao nhã cùng tốc độ gì cả!"
Lời này khiến những diễn viên kịch ca múa ẩn trong đám bình dân đang cười lớn kia đều lộ ra sắc mặt quái dị, bọn họ liếc nhau, có chút áy náy.
Lạch cạch một tiếng, hai chân sư tử vượn nhảy lên, giồng như có tiếng trống phụ họa cùng hợp âm vang lên, chỉ thấy năm ngón tay nó mở ra, đầu đảo một vòng, bỗng nhiên dừng lại, há miệng quát: "Ồ ~ nha!"
Nhân loại Gorou a. . .
Ta để người xem cười rồi, như vậy lại đi gặp ngươi, ta cũng có thể rất tự hào mà nói. . .
"Ta- Sư tử Gorou, xuất sư. . ."
Nó dùng âm thanh nhỏ bé đến mức không thể nhận ra nhẹ nhàng nói một câu, tiếp đó vẫn duy trì tạo hình này, rốt cuộc bất động.
Khí tức sinh mệnh đã biến mất không còn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận