Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 481 - Cũng liền lão tử lòng tốt



Chương 481 - Cũng liền lão tử lòng tốt




Mưa to tán.
Nước mưa dưới mái hiên nhỏ xuống mặt đất, bắn ra một luồng sáng.
Mây đen tan hết, lộ ra mặt trời trên bầu trời.
Giữa đám người, Saga dùng trường thương đâm tới đầu Klein Oge, rồi quay người lại hô to với đám người: "Chúng ta! Trùng sinh! ! !"
"A! ! !"
Tiếng gao như núi kêu biển gầm vang lên từ miệng đám quốc dân, bọn họ giơ lên vũ khí trong tay, ra sức hoan hô.
Giống như cả đám đã gỡ bỏ được ngọn núi lớn luôn đè nặng trên đầu mình vậy.
Kết thúc!
Tất cả đều kết thúc!
Bọn hắn rốt cuộc không cần chịu quốc vương áp bách cùng hải tặc tập kích, mặc kệ là người nào, về sau muốn ức hiếp bọn hắn, vậy cũng chỉ có thể đạp lên trên thi thể của bọn hắn!
Giữa đám người đang reo hò, chỉ có Dick cứng đờ đứng ở đó, trước khi Saga dùng một thương đâm thủng đầu của Oge, hắn đã nhìn thấy. . .
Nụ cười đã lâu không nhìn kia.
Y hệt năm đó, thiếu niên tóc vàng kia lộ ra nụ cười đối với mình, nói muốn cứu vớt quốc gia này.
Một loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả được quanh quẩn trong lòng Dick, hắn nhìn đầu treo trên mũi thương màu trắng bạc kia, cuối cùng, chỉ có thể cúi đầu xuống, thân hình ẩn trong đám đông đang reo hò kia, dần dần biến mất.
Klein Oge chết rồi.
Kẻ cầm đầu Quốc gia này, chết rồi.
Sau khi reo hò về sau, một tên tráng hán cầm đao, nghiến răng nghiến lợi tiến lên muốn bổ thêm một đao lên thi thể không đầu kia, động tác của hắn khiến những người khác muốn bắt chước, đều cầm vũ khí, muốn tiến lên chém lên thi thể không đầu kia một chút, phát tiết cừu hận trong lòng mình.
Oanh!
Đúng lúc này, thân thể bọn hắn đều là cứng đờ, cứng đờ ở chỗ đó trong một chớp mắt.
Saga giật mình nhìn về phía sau, chỉ thấy gặp phía trước có huyết hải dâng trào, khiến người ta sợ hãi cùng áp lực.
Đây không phải biển máu thật, đó là. . . Một loại khí tức nào đó.
"Sát khí!"
Dick kinh ngạc một chút, nhìn về về sau.
Đúng lúc này, Saga nắm chặt trường thương, cái đầu kia bị một đạo tàn ảnh lấy mất.
Clow đi tới trước mọi người, cầm cái đầu kia, thở dài nói: "Không tầm thường, ý chí thức tỉnh chính là không giống."
Sát khí của hắn, nếu là trước đó, những người này căn bản không thể chống cự.
Mà tới hiện tại, cũng chỉ để bọn hắn tạm dừng một chớp mắt mà thôi.
Nói xong hắn nhẹ nhàng đặt đầu của Oge vào thi thể không đầu, ghép lại cho hắn.
Làm xong những việc này, hắn mới đứng người lên, từ trong ngực lấy ra xì gà, châm lửa nhả khói, chép miệng một cái nói: "Lão tử sao lại thiếu nợ như thế, ngươi bày lão tử một trận, lão tử còn phải nhặt xác cho ngươi?"
Saga nhìn thấy Clow, sửng sốt một chút, nói: "A. . . Là ngươi à, ân nhân. Ngươi đang làm cái gì?"
Oge nói hắn là hải quân, mà người này giúp bọn hắn giết Barber, còn khiến Oge trọng thương, Saga đều nhìn ở trong mắt.
Vùng biển này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện hải quân.
Có hải quân xuất hiện. . . Đó chính là người tốt!
"Ngươi muốn làm gì thế, ân nhân?"
Saga nhìn Clow ghép đầu của Oge lại, có chút khó hiểu nói: "Người này là đầu nguồn tội ác, tại sao phải cho hắn toàn thây?"
"Chuyện này à. . ."
Clow động năm ngón tay, hòn đá trên mặt đất bỗng nhiên nổi lên, bao trùm Oge trên mặt đất, tảng đá đắp lên, từ từ tạo hình, hình thành một nền móng, mà phía trên nền móng là một pho tượng Klein Oge to lớn.
Pho tượng kia mang theo nụ cười, tay cầm đại thương, mắt nhìn về phía trước.
"Ân nhân?"
Lần này Saga càng không hiểu, tại sao phải làm pho tượng cho tên khốn nạn kia?
"Đừng hiểu lầm, chỉ là muốn cảnh tỉnh cho các ngươi thôi."
Clow phất phất tay, mặt ngoài nền móng kia lõm xuống, hình thành một hàng chữ.
【 Klein Oge 】
【 Quốc vương đời cuối cùng của bãi săn】
"Để các ngươi luôn luôn khắc ghi, tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ." Clow nói.
"Là, là như vậy sao?" Saga ngẩn người, hỏi.
"Đương nhiên, ngươi cho rằng ta sẽ giữ thể diện cho người đã cho mình một đao sao?" Clow liếc mắt, nói.
"Giống như cũng phải. . ."
Saga gãi đầu một cái, bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, cúi người chào Clow: "Tóm lại, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta, nếu như không có ngươi, ta cũng sẽ không quyết định phản kháng!"
"Không không không. . ."
Clow cắn xì gà, lắc đầu nói: "Loại chuyện này cũng không thể lại ta, muốn phản kháng hay không là chuyện của ngươi, ta chỉ là người qua đường mà thôi."
"Ghi nhớ đi, phần tâm tình này, ý thức muốn phản kháng này, đối với các ngươi mới là quý giá nhất."
Clow nói: "Nếu không ở vùng biển này, các ngươi sẽ không sống nổi."
Khá lắm, trung tâm Tứ Hoàng, hải vực phụ cận còn có vấn đề, nhìn tình huống vẫn là nơi hải tặc thường xuyên tới, mà trong thời gian này, thậm chí lớn lên đáng sợ.
Klein Oge, muốn làm gì, lúc này đã không thể nghi ngờ.
Chí ít chính Clow có thể hiểu được rất rõ ràng, nếu như khi hắn vừa tới, những người này là một đầm nước đọng thì cảm xúc hiện tại giống như lửa mạnh, cháy hừng hực.
"Vâng! Chúng ta nhất định sẽ không quên!"
Trong mắt Saga dấy lên ngọnluwar, nắm tay nói: "Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để bị người bắt nạt!"
Clow nhún vai, quay đầu nhìn về phía pho tượng hắn vừa làm được, ánh mắt không hiểu, lẩm bẩm nói: "Cũng chỉ có lão tử là có lòng tốt, đổi thành người khác, ngươi sớm bị chặt thành thịt muối."
Kẻ ngu này lại dùng mạng của mình, thậm chí dùng mạng cả nhà để kích thích ý chí của quốc dân.
Đối với chuyện này, Clow không đánh giá gì.
Hắn có thể đánh giá cái gì?
Thứ nhất đây không phải quốc gia của hắn, thứ hai chính mình không có liên quan gì, thứ ba, nếu thật sự chính mình ở đây. . .
Hắn cũng không ngớ ngẩn như Oge, để cho mình tới, hắn sẽ chém hải tặc trước tiên, sau đó. . .
Nếu như không nói tới trí nhớ kiếp trước, chỉ là đơn thuần lấy tính cách của chính mình để phán đoán, chắc chính mình sẽ trực tiếp rút.
Chuyện này, có thể quản đương nhiên sẽ quản, quản không được thì xong.
Năng lực có hạn, không thể trêu vào còn không trốn được à?
Muốn dùng mạng của mình tới làm loại chuyện này, Clow hắn không làm được.
Hắn không có chí lớn như vậy, cũng không có dã tâm kia.
Nhưng chỉ trong thời gian 5 năm, đã có thể kích thích được ý chí của những quốc dân vốn như nước đọng này, Klein Oge thật sự chính là cường giả khó gặp.
"Cũng thế, người như ngươi chắc là sẽ không thần phục hải tặc."
Clow nhìn pho tượng kia, than khẽ.
Một quốc gia lâu dài bị hải tặc cùng phần tử ngoài vòng luật pháp lấn ép, thật vất vảsinh ra một người có tinh thần phản kháng cùng chí hướng lớn, ngươi để hắn thần phục Tứ Hoàng?
Thế thì người thật sự không biết xấu hổ không nói lương tâm.
Hắn không biết Klein Oge nghĩ như thế nào, dù sao nếu là hắn, thì hắn không làm được chuyện này.
Vậy hắn tình nguyện đi tìm Tứ Hoàng đơn đấu, thoải mái chiến tử từ biệt thế giới vặn vẹo này.
Thân là một cường giả, tự nhiên phải có tôn nghiêm.
Ở thế giới này sinh sống nhiều năm như vậy, Clow đã sớm nhận thức rõ.
Người ở thế giới này, nói ngốc là thật ngốc.
Nói để người khâm phục đi. . .
Cũng có một chút như vậy.
"Chính là rất khốn nạn."
Clow đá một cước tới nền móng pho tượng, lại nhìn về phía đám quốc dân đắm chìm trong trong hoan lạc kia, nói: "Nhìn cho thật kỹ đi, chính ngươi tự tay tạo nên những người này, rốt cuộc có thể làm thành bộ dáng gì."



Bạn cần đăng nhập để bình luận