Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 302 - Ta rất giống gây chuyện khắp nơi người sao?



Chương 302 - Ta rất giống gây chuyện khắp nơi người sao?




Mặc dù Rida không thừa nhận, nhưng người này có khả năng rất lớn thật sự là ca ca của cô.
Màu tóc cùng khuôn mặt thì dễ nói, nhưng thiên tư chiến đấu giống nhau như đúc, đó cũng không phải là tùy tiện là có thể có.
Nhất là thế giới này, phi thường chú trọng huyết mạch truyền thừa.
Huyết mạch của cường giả, cuối cùng sẽ là cường giả.
Về phần tại sao không có ký ức. . .
Grand Line nhiều chuyện kỳ quái như vậy, chuyện này thật quá bình thường.
"Rida, trước đó em ở Grand Line, có gặp được hải mã gì đó không?" Clow hỏi.
"A? Hải mã?"
Rida suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không nhớ rõ, hải mã ăn ngon không?"
Có ăn ngon hay không thì không biết, nói không chừng nó sẽ đánh bài đấy.
Nhưng Clow biết rõ, hải mã nào đó ở Grand Line sẽ nuốt ký ức của người khác.
Clow nhìn Lowe được hải quân cho ăn, "Này, Lowe, ngươi xác định người thí luyện của Lạc gia các ngươi nhất định sẽ có ký ức liên quan để trở về sao?"
"Đương nhiên."
Lowe cắn ngụm đồ ăn cuối cùng hải quân đút cho, nhai hai lần rồi nuốt xuống xong mới nói: "Đói sẽ để chúng ta có ý thức đi tới Trùng chi quốc, không có người nào có thể tránh, dù mất đi ký ức, cũng không có khả năng quên đi chuyện trong bản năng này."
Nói rồi hắn nhìn về phía Rida, nghi ngờ nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi đã chết rồi, dù sao người Lạc gia có thể còn sống sót đều sẽ trở lại Lạc gia, trước khi trưởng thành, nhất định sẽ trở về, bằng không sẽ chết. Ta nhớ được. . . Ngươi đã sớm trưởng thành đi."
Kỳ hạn thành niên ở thế giới này là 16 tuổi, giống quốc gia nào đó ở kiếp trước.
Rida xem như đã trưởng thành 2 năm.
"Ta biết đại khái là vì cái gì. . ."
Clow quét mắt nhìn Rida, trong lòng đại khái có đầu mối.
Ký ức gì đó khó mà nói, Grand Line có quá nhiều chuyện lạ, trừ hải mã có thể nuốt chửng ký ức trong ấn tượng của hắn kia, chắc cũng có nguyên nhân khác.
Còn cơn đói gì đó.
Năng lực trái cây, đây chính là biển cả ký ức.
Mặc kệ huyết mạch hay bệnh tật gì, ăn trái cây vào thì tất cả đều có thể.
Nhưng Clow vẫn muốn đi một chuyến.
Loại sự tình này chính là sợ về sau có tai hoạ ngầm.
Trước tiên giải quyết hết thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
"Được rồi, đi qua thì đi qua đi, biết nhiều như vậy, có đôi khi sẽ không tốt với thân thể."
Clow dịu dàng nhìn Rida ăn đồ ăn, sờ sờ đầu của cô, "Phụ trách vui vẻ là được rồi."
"Đã nói không cần phá hư kiểu tóc của ta mà, Clow!" Rida khó chịu kêu.
Két két á!
Xiềng xích bỗng nhiên phát ra tiếng vang.
Sâu dưới đáy mắt mơ hồ hiện lên một tia ao ước, hắn nhếch miệng, cười lạnh nói: "Lorita, ngươi là phản đồ ruồng bỏ vinh quang gia tộc, dù ngươi về đến gia tộc, lão tổ cũng không nhất định sẽ giúp ngươi giải loại đau khổ kia, bởi vì ngươi hoàn toàn không hề cống hiến gì cả."
"Chỉ có làm ra cống hiến cho Lạc gia, ngươi mới có khả năng cởi ra 'Đói', lão tổ là năng lực giả, nếu như ông ấy không muốn thì không ai có thể cởi ra."
"Năng lực giả à. . ."
Clow bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy thì dễ làm."
Rida cũng là năng lực giả, có lẽ có bị ảnh hưởng, nhưng có lẽ là năng lực cùng năng lực va chạm, khiến Rida có biện pháp có thể khống chế lại cơn đói của chính mình.
Hắn sờ lên cằm, nói: "Nói ra thì Doflamingo gọi em là 'Bạo thực ác ma', năm đó chắc là em ăn không ít, nhưng mấy năm này đã tốt hơn một chút, là năng lực khai phát tới trình độ nhất định, cho nên triệt tiêu năng lực lão tổ kia sao?"
"Đại khái đi, ta cũng không rõ lắm, dù sao có thể ăn no là được."
Rida giơ nắm tay nhỏ, lộ ra biểu lộ hung dữ, "Lần này ta trở về là để lão tổ kìa đó cởi ra hạn chế cho ta, nếu lão không làm thì ta đánh chết hắn."
"Có phong phạm của ta." Clow dựng thẳng ngón tay cái lên, lộ ra hai hàng răng trắng.
Biện pháp đơn giản nhất để đối phó với năng lực giả là cái gì?
Đương nhiên là xử lý nha.
Chỉ cần xử lý, năng lực gì cũng sẽ bị giải trừ.
"Lão tổ cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy."
Lowe tiếp tục nói: "Đây chính là người mạnh nhất Lạc gia, ba mươi năm qua, chưa từng có người nào có thể thắng được ngài. Mặc kệ là năng lực hay thể thuật, ngài đều là cấp cao nhất, trừ quái vật như đại tướng ra, không có khả năng có người nào có thể đối phó được lão tổ."
"Có đúng không, vậy thì đúng là đáng sợ đâu."
Clow kinh ngạc lên tiếng, lại liếc mắt nhìn Lowe, nói: "Thả hắn ở đó đi, tất cả mọi người nên làm gì thì làm cái đó đi."
Nói rồi hắn quay người đi về văn phòng.
"Uy, Clow , chờ ta một chút."
Rida đi theo phía sau, cùng nhau tiến vào căn phòng trên quân hạm kia.
Lowe nhìn bóng lưng Rida, cúi đầu xuống, cay đắng thì thầm, "Không nhớ rõ. . . Cũng tốt."
Tiếng thì thầm kia khiến Clow đang đi về phía trước, bước chân hơi hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước.
Sắc trời rất nhanh đã vào đêm.
Dù sao khi bọn hắn ra biển đã là buổi trưa, đi trên biển một lúc, tự nhiên đã đến ban đêm.
Hải quân đo đạc phương vị một chút, xác định buổi tối hôm nay ở khu vực này sẽ không có bão tố, thả mỏ neo thuyền xuống, trừ mấy hải quân lưu thủ thì những người khác đều trở về nghỉ ngơi.
Lowe giống như bị người quên lãng vậy, bị xiềng xích ở mỏ neo thuyền trói lại, nhét vào boong tàu.
Két!
Két!
Xiềng xích trong đêm khuya dần dần phát ra tiếng vang động.
"Đáng giận!"
Lowe giãy giụa chốc lát, xác định chính mình không thể thoát ra, lại xê dịch một trận, cuối cùng vẫn từ bỏ.
"Rita hạ thủ cũng quá ác, đạt được năng lực có thể khiến thể lực người ta biến mất sao? Nếu ta không thể kịp thời chạy trở về, sẽ xảy ra vấn đề."
"Sẽ xảy ra vấn đề gì?"
Một giọng nói vang lên.
Lowe không cần nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là hoàn thành trải qua thời gian dài. . ."
Hắn đột nhiên giật mình, nhìn sang một bên, chỉ thấy Clow xuất hiện ở bên cạnh hắn, cứ như vậy ngồi ở mạn thuyền, nhìn chính mình.
"Trong đêm lại tới, ngươi muốn làm cái gì? Nếu như là nghĩ giết ta thì khuyên ngươi không cần làm như thế, ta là ca ca của Rita, không, Rida, dù hiện tại em ấy không có ký ức, nhưng đợi nó nhớ lại thì ngươi nên ứng đối ra sao."
Lowe không chút sợ hãi nhìn về phía Clow, nở nụ cười.
"Ta lại không nhàm chán như vậy, muốn xử lý ngươi thì trước đó đã có thể xử lý."
Clow vỗ tay phát ra tiếng, chỉ thấy xiềng xích trên người Lowe lỏng ra, thả hắn ra.
"Ngươi. . ."
Lowe lập tức nhảy lên, hoạt động tay chân một chút, lại kinh ngạc nhìn Clow, "Ngươi muốn làm gì?"
"Rõ ràng a."
Clow nhìn biển cả, "Đi trên biển cả tràn ngập biến số, ngươi là một quả bom hẹn giờ như thế ở đây, ta cũng không dám chìm vào giấc ngủ, ta lại không thể xử lý ngươi, càng nghĩ thì vẫn nên thả đi ngươi đi."
"Có đúng không, vậy thì đúng là tạ ơn hảo ý của ngươi!"
Lowe cười lạnh một tiếng, nhảy tới một bên mạn thuyền khác, muốn hướng nhảy xuống biển.
"Này."
Sau lưng, giọng nói của Clow vang lên, "Ngươi. . . Rất nhớ muội muội của ngươi à?"
Lời khiến cả người Lowe cứng đờ, nhưng hắn vô thức cười lạnh nói: "Bớt nói đùa đi, người rời bỏ gia tộc không có chút vinh dự nào đáng nói có gì để nhớ. Thời gian dài như vậy, ta chỉ chú ý phần huyết mạch này thôi."
"Có đúng không, được rồi. . ."
Clow nhún nhún vai, nói: "Nể tinh ngươi là ca ca của Rida và không phải hải tặc, đi đường cẩn thận đi, đừng để bị động vật biển nơi nào đến ăn hết."
"Không cần ngươi nói!"
Lowe quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm Clow, hắn mím môi một cái, trầm mặc một trận, sau đó nói: "Giải trừ năng lực rồi thì đi đi thôi, chuyện ở Trùng chi quốc cùng nước Kano, không nên dính vào."
Nói rồi hắn nhảy vào trong biển, 'Phù phù' một tiếng đi vào trong nước biển, biến mất không thấy gì nữa.
Clow gãi gãi mặt, sắc mặt cổ quái: "Ta rất giống người gây chuyện khắp nơi sao? Để ta quản ta đều không nghĩ quản, chuyện tốn công mà không có kết quả, chính là phiền phức nhất."



Bạn cần đăng nhập để bình luận