Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 339 - Vận mệnh của mình hẳn là chính mình nắm giữ



Chương 339 - Vận mệnh của mình hẳn là chính mình nắm giữ




"Ta đây là. . ."
Sắc trời dần sáng, Lowe mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, lọt vào mắt là một phòng y tế.
"Tỉnh rồi."
Một thanh âm thanh thúy vang lên ở bên cạnh, chỉ thấy Koala bu lại, nói: "Không sao chứ, Lowe."
"Koala?"
Thân thể Lowe giật giật, hiện ra chỗ đau, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, hắn cảm giác thân thể có chút tê dại, lúc này hắn mới phát hiện, trên người mình đã quấn đầy băng vải.
Hắn nhớ tới trước đó bị Rita công kích.
Loại chiêu thức kia. . .
"Trong nháy mắt công kích ta 1000 lần?"
Lowe duỗi hai tay ra, sững sờ nhìn xem, loại chiêu thức kia, hắn có thể từ trong đó tìm tới cái bóng võ đạo của chính mình, vốn phải là có thể trong nháy mắt lĩnh ngộ, nhưng bây giờ, dù hắn suy nghĩ thế nào cũng không thể lãnh hội bí quyết trong đó.
"Chờ một chút, Loshen đâu, chúng ta đang ở đâu đây?!" Lowe kịp phản ứng, hiện tại giống như không phải thời điểm xoắn xuýt võ đạo, nên vội vàng hỏi.
"Không thấy đâu."
Nơi cửa, Sabo tựa ở nơi đó, hai tay khoanh trước ngực, "Khi chúng ta tới đó không thấy thân ảnh của hắn, cũng không phát hiện khí tức của hắn, cái gì cũng không có, rất có thể hắn đã chết rồi, bị Lucilfer Clow, tự tay xử lý."
Lowe mở to hai mắt, thì thầm, "Xử lý. . . Sao?"
Người mạnh như vậy, Loshen- Kẻ thống trị Trấn Thuế, thống trị Lạc gia bọn hắn dài đến mấy chục năm, để mỗi người đều e ngại đã không có.
Điểm này, kỳ thật Lowe không dám tin tưởng, nhưng lúc này trạng thái thân thể của hắn lại làm hắn không thể không tin.
Bởi vì liên quan tới bí quyết võ đạo, hắn thật sự không lĩnh hội được
"Sabo, ngươi có thể sử dụng một lần 'Long trảo quyền' sao?" Lowe nhìn về phía Sabo.
"Ừm?"
Sabo đề phòng nói: "Này, có ai không biết Lạc gia ngươi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thể thuật, muốn học 'Long chi trảo' của ta sao?"
"Xin nhờ!" Lowe trịnh trọng nói một câu.
Sabo có chút sững sờ, hắn tiếp xúc cùng Lowe thời gian không dài, thế nhưng hắn biết, người này rất cao ngạo, chưa từng cúi đầu, cũng căn bản không biết nói mấy chữ 'Xin nhờ' này.
"Ta rõ ràng. . ."
Sabo thở dài, nhẹ gật đầu, năm ngón tay co lại, ngón trỏ cùng hai ngón khác khép lại, ngón út cùng ngón áp út tụ lại, hình thành dáng vẻ long trảo, "Chỉ làm một lần, thấy rõ ràng!"
Hô!
Hù.
Sabo chỉ xuất một chiêu, trảo kích dường như xé rách không khí, để màn cửa phía trước kịch liệt lưu động.
Thấy rõ. . .
Lowe nhìn rất rõ ràng, đó chính là long trảo quyền, là một loại thể thuật rèn luyện trong thời gian dài để ngón tay trở nên mạnh mẽ lại cứng rắn, nhưng lại không thể hấp thu.
Hắn có thể thấy rõ, là bởi vì trình độ võ đạo của hắn, hắn không thể hấp thu. . . Là bởi vì bản thân hắn thiếu một chút đồ vật.
Loại cảm giác đói khát đối với thể thuật kia đã hoàn toàn biến mất.
Chuyện này cũng đại biểu cho. . .
Loshen, hết rồi!
"Lowe, hiện tại quốc vương bị chúng ta khống chế lại, Loshen cũng không thấy, dựa theo kế hoạch, ngươi hẳn là tiếp nhận vị trí quốc vương của Trùng chi quốc, hiện tại, ngươi chuẩn bị sẵn sàng sao?" Sabo nhìn về phía hắn, nói.
"A. . . Loại chuyện đó không sao cả, các ngươi muốn làm sao thì làm."
Lowe khoát khoát tay, nói với hai người: "Hiện tại ta hơi mệt chút, để ta nghỉ ngơi một hồi."
"Được thôi, nghỉ ngơi tốt, chúng ta sẽ lại tới tìm ngươi, hiện tại còn có rất nhiều chuyện phải xử lý." Sabo gật gật đầu, mang theo Koala ra ngoài.
"Thật sự biến mất. . ."
Thấy hai người rời đi, thân thể Lowe dần dần run rẩy, hai tay kia cũng run rẩy,
Bất tri bất giác lan tới khuôn mặt của mình.
Thấy không rõ biểu lộ trên gương mặt, chỉ phát ra âm thanh không biết là tiếng khóc hay cười tiếng, không biết là đang tiếc hận trình độ đói khát đối với võ đạo của mình đã biến mất, hay may mắn vì ngọn núi lớn đặt trên đầu tất cả mọi người đã biến mất.
"Này, Sabo, Lowe kia xảy ra chuyện gì thế, nhìn tình huống có vẻ rất không vui, lên làm quốc vương, không phải giấc mộng của hắn sao?"
Ra cửa, Koala hơi nghi hoặc một chút hỏi.
Ánh mắt Sabo bay xa, cũng không biết là nhớ ra cái gì, thở dài: "Có lẽ, ý nghĩ không giống nữa. . ."
Hắn lắc đầu, lọa bỏ suy nghĩ kia đi, nói: "Bất kể nói thế nào, chúng ta cứu vớt một quốc gia, Lowe hắn nhất định có thể tuân thủ lời hứa, về sau bình dân ở nơi này sinh hoạt sẽ không đau khổ như vậy, có lẽ còn có thể trở thành lực lượng vũ trang cho quân cách mạng chúng ta, tiếp theo phải xem Betty."
"Vương quốc Shoma?"
Koala ngẩn người, nói: "Đây không phải là trụ sở của Lucilfer Clow sao? Betty tiểu thư vẫn luôn ở đó?"
"Đảo Pegasus cùng Shoma vạn quốc không phải cùng một chuyện, mà lại, cho dù là cầu viện, lúc này Lucilfer Clow cũng không kịp quay về, chờ hắn trở về, Shoma vương quốc cũng sẽ được cứu vớt."
Sabo nhếch miệng mỉm cười: "Khi ta biết người kia đến nơi đây, ta lập tức để Betty ở Shoma vương quốc bắt đầu hành động, trong tình huống không ai có thể quản, mặc kệ có thể lật đổ quốc gia gia nhập liên minh hay không, thu hoạch chúng ta đến Tây Hải cũng sẽ không quá thấp."
Từ đảo Pegasus đến nơi đây phải mấy ngày thời gian, mấy ngày đã đủ cho Betty làm ra một số chuyện.
. . .
Shoma vương quốc, trước kia là quốc gia nối hai hòn đảo, nó cũng không lớn, cũng không có gì đáng giá ca ngợi, đặc thù duy nhất chính là nó tới gần Reverse Mountain, là nơi đám hải tặc muốn đi vào Grand Line thì nhất định sẽ lựa chọn đóng quân cùng chuẩn bị ở đây.
Do ảnh hưởng chiến tranh cùng hải tặc, quốc lực của Shoma vương quốc chưa đủ, dứt khoát ném đảo Pegasus cho chính phủ thế giới làm trụ sở, đổi lấy việc được ủng hộ, còn bình dân ở đảo Pegasus. . . Không ai quan tâm.
Đây cũng là lý do Betty tới đây.
Nhưng cô ta không phải vì muốn hoàn toàn lật đổ Shoma vương quốc mà đến, Shoma vương quốc thiếu lực lượng, việc cô ta cần làm chính là kích thích lòng phản kháng của những người này.
"Vì sao cường giả có thể không kiêng nể gì cả mà kẻ yếu liền nhất định phải chấp nhận!"
Lúc này, cảnh nội Shoma vương quốc, một cô gái tóc tím đội mũ màu đỏ cùng kính râm đạp trên người một tên hải tặc, lớn tiếng hô hào với bình dân tập hợp bên người cô:
"Chính là bởi vì các ngươi là kẻ yếu, cho nên các ngươi cam tâm tình nguyện bị hải tặc cướp bóc, ngay cả một chút phản kháng đều không làm được sao? !"
Cô chỉ một ngón tay về một bên khác, từng hải tặc thần sắc khẩn trương, không dám lên trước.
Ngoài chiếc áo cộc tay màu đỏ thì bên trong không mặc bất luận quần áo nào khác, theo động tác của cô, ngực đầy đặn tùy theo chập chờn.
Nhưng bây giờ, không ai chú ý cảnh này.
Ánh mắt những bình dân này theo động tác của Betty đều nhìn về đám hải tặc kia.
"Bọn hắn mạnh sao? ! Không! Bọn hắn cũng giống như các ngươi, đều là người, đều có tay có chân, chỉ là cầm vũ khí mà thôi, nhưng số lượng các ngươi lại nhiều hơn so với bọn hắn quá nhiều, vì sao lại không dám phản kháng? ! Cứ như vậy khát vọng xuất hiện một anh hùng cứu các ngươi sao? ! Thế nhưng anh hùng cũng là người, cũng sẽ đói khát, bị đạn bắn trúng cũng sẽ bị thương, đều không có gì khác biệt, anh hùng chỉ là có dũng khí hơn so với các ngươi mà thôi!"
"Lấy ra một chút dũng khí của các ngươi đi, nơi này là nhà của các ngươi, vì sao nhất định phải bị hải tặc cướp bóc, nhất định phải nhìn những hải tặc kia giật đồ cũng không dám đánh trả! Chỉ là một chút dũng khí mà thôi, các ngươi có thể đánh lui những này hải tặc, từ đây rốt cuộc không cần đi cầu trợ bất luận kẻ nào, các ngươi có thể tự mình bảo vệ chính mình!"
"Các ngươi là rác rưởi, đó là chuyện không thể nghi ngờ, ngay cả dũng khí bảo vệ nhà của mình đều không có, người không dám đưa tay cầm vũ khí, tự nhiên là rác rưởi. Nhưng là rác rưởi, kẻ yếu, cũng là có lựa chọn quyền lực!"
"Vận mệnh vốn là nên do chính mình nắm giữ, lựa chọn đi!"
Betty lớn tiếng hô hào: "Là yên lặng đợi chết, hay là chiến đấu, đuổi những hải tặc này ra khỏi nhà của các ngươi! Anh hùng không nhất định là người khác, người cầm vũ khí lên, trong lòng có dũng khí, đó cũng là anh hùng của mình!"
"Ta. . ."
Giọng nói của cô ta dường như mang theo một cỗ lực lượng kỳ quái, một bình dân sững sờ nửa ngày, run rẩy nhặt lên một hòn đá, cầm thật chặt, trong nháy mắt kia, hắn có thể cảm giác được vô tận lực lượng trong thân thể bắn ra.
"Ta muốn trở thành anh hùng của mình, ta muốn bảo vệ nhà!"
Theo tiếng hô của hắn, người chung quanh giống như là bị nhen lửa, không phải nhặt lên hòn đá, chính là cầm lấy gậy gỗ gần đó, nhìn chằm chằm đám hải tặc kia.
"Này, con đàn bà này là chuyện gì, đám bình dân này dám cầm vũ khí lên thì có ích lợi gì."
Một tên hải tặc nắm thật chặt đao, nghiến răng nghiến lợi nhìn Betty.
Bọn hắn không dám xông lên trước, không phải là bởi vì sợ những người này nhiều, mà là ả đàn bà kia, lấy sức một mình xử lý một nửa đồng bạn của bọn hắn, dẫn đến bọn hắn căn bản không dám lên trước.
"Có hải quân! Hải quân đến rồi!"
Đột nhiên, một tên hải tặc chỉ vào mặt biển rồi sợ hãi kêu lấy.
Chỉ thấy trên mặt biển phía trước, một chiếc quân hạm chậm rãi lái tới.
"Abra thượng úy, phát hiện thuyền hải tặc, hẳn là Shoma vương quốc tìm kiếm cứu viện, đoàn hải tặc đang ở kia đánh cướp!"
Trong quân hạm, một tên hải quân buông xuống kính viễn vọng, chào một cái về phía Abra.
Abra gật gật đầu, đột ngột rút ra dao quân dụng bên hông, giơ lên rống to: "Vì chính nghĩa! Để chúng ta xử lý đám hải tặc kia, đừng để vinh dự hải quân hổ thẹn!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận