Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 474 - Ngươi là một cường giả



Chương 474 - Ngươi là một cường giả




Sau khi Saga đánh một kích trúng mục tiêu, hắn rút cuốc ra, chảy nước mắt hung hang đậpxuống đầu Barber đang quỳ trên mặt đất không hề có động tĩnh gì kia.
Đùng.
Một tay bắt lấy cổ tay của hắn.
Clow xuất hiện ở kia, trầm giọng nói: "Đủ rồi, ngươi còn có chuyện khác phải làm, hắn đã chết rồi."
Hắn nhìn thấy nụ cười kia.
Hắn cũng có thể hiểu được, vì sao tên mập kia rõ ràng đều phải chết mà còn có lực hành động như thế
Bị Clow ngăn cản, Saga giật mình kịp phản ứng lại, không thể tin nhìn Barber quỳ ở trước mặt hắn.
"Hắn chết rồi. . ."
Saga lầm bầm: "Hắn thật sự chết rồi sao, Barber kia. . ."
Chết rồi.
Từ khi hắn bị bắt tới quặng mỏ này, mỗi giờ mỗi khắc đều bị đối phương quất, chỉ vì đối phương nói mình có ánh mắt phản kháng như ma quỷ.
Cứ thế chết rồi?
Kẻ coi bọn họ như cỏ dại, tùy ý đánh giết những người khác, chính là để cho mình vui vẻ kia lại chết rồi.
"Barber chết rồi! ! !"
Saga đột nhiên rống lên: "Hắn chết rồi! Ngọn núi đè trên đầu chúng ta đã mất rồi! ! !"
Đùng đùng!
Tiếng hô này khiến quần áo trên người Clow rung động, hắn buông cổ tay Saga ra, lui lại nửa bước.
"Thật sự là Haoshoku a. . ." Clow lầm bầm.
"Phản kháng đi! Phản kháng đi! !"
Saga giơ cao cuốc lên, quát: "Barber chết rồi, như vậy Klein Oge cũng sẽ chết, xử lý hắn! Giải trừ ngọn núi lớn đè trên đầu chúng ta đi! !"
Giống như mở ra chốt khóa gì, thiếu niên gọi là Saga này, lần đầu tiên phát ra lời phản kháng kịch liệt.
Bị Haoshoku Haki lay động, những người vốn đã chết lặng kia này rốt cục có một tia phản ứng.
"Thế nhưng chúng ta. . ."
Một tráng hán do dự.
"Không có nhưng!"
Saga quát: "Nghĩ tới người nhà của ngươi! Nghĩ tới tương lai đời sau! Ta không muốn đời đời kiếp kiếp làm dân đen, chẳng lẽ các ngươi muốn như thế sao?! Barber đã chết, Klein Oge tự nhiên cũng sẽ chết, chỉ cần hắn chết, chỉ cần hắn chết!"
Đồng tử hắn gần như chuyển thành màu máu đỏ, "Chúng ta có thể có cuộc đời mới! Quốc gia này sẽ có hi vọng! !"
"Vậy thì làm! !"
Một tên tráng hán đột nhiên vung cuốc xuống, đánh vỡ vun một khối đá dưới chân, đồng tử cũng đỏ lên nói: "Vợ của ta, vợ của ta chết trong quặng mỏ, ta không muốn con của ta cũng ở đây! Dù sao sớm muộn đều sẽ chết, không bằng liều mạng một lần!"
"Đúng! Liều mạng!"
Một người phụ nữ hét lớn: "Vì con của ta!"
"Vì gia đình!"
"Vì không để người khác rơi vào tình cảnh như ta!"
"Chúng ta phản kháng! ! !"
Giống như pháo nổ được nhóm lửa, trong mắt những người vốn chết lặng này bắt đầu có thần thái, dù đó là vẻ cừu hận.
Ở quặng mỏ lộ thiên này, mấy ngàn người giơ cao cuốc, âm thanh vang vọng dãy núi.
Saga dùng ánh mắt mong đợi nhìn Clow, "Ngươi. . . Ngươi sẽ giúp chúng ta đúng không?"
"Không."
Clow lắc đầu: "Ta chỉ đi ngang qua, loại chuyện này, chính các ngươi phải làm."
"A. . ."
Saga lộ vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại tinh thần, "Được rồi, chính chúng ta đến, đây là chuyện của chúng ta, mong đợi người khác không bằng dựa vào chính mình!"
"Mọi người, chính là hiện tại, mở ra cuộc đời mới của chúng ta đi! Dù là chịu chết, chúng ta cũng phải để Klein Oge nhìn thấy, chúng ta không phải dễ bắt nạt! !"
Hắn hô hào với đám người chung quanh, tiếp đó dẫn đầu xông ra ngoài.
"Nha! ! !"
Đám quốc dân cùng nhau hét to, như sóng triều giống nhau dũng mãnh lao tới theo chân Saga.
Trong cảm giác của Kenbunshoku, những cảm xúc chết lặng kia đã hoàn toàn nổi sóng.
Có hứng phấn, có cừu hận, có hi vọng, cũng có khoái cảm được giải phóng. . .
Dường như nơi này chính là lồng giam bị đánh vỡ.
Clow đứng trong đám người, nhìn Saga dẫn đầu chạy đi, nheo mắt lại, nói: "Trong trăm vạn người khó có thể gặp Haoshoku một lần, mị lực lây nhiễm rất nhiều người, thật sự là đáng sợ."
Cũng không lâu sau, dòng người này lướt qua từ bên cạnh hắn, tụ thành một dòng lũ lớn, từ quặng mỏ lộ thiên dũng mãnh lao tới thành trấn.
Hô!
Ngay khi bọn hắn rời đi quặng mỏ lộ thiên, một cơn gió nổi lên từ phía sau Clow.
"Ta là hải quân."
Clow không thèm quay đầu nhìn, chỉ nói một câu.
Cơn gió dừng lại.
Clow quay đầu nhìn lại, thân ảnh to lớn quỳ ở kia, giờ phút này đã nghiêng nghiêng ngã trên mặt đất.
Dường như trước đó quỳ xuống là hắn đã dốc hết sức lực vậy. . .
Trên gương mặt ghê tởm trước kia, lúc này mang theo ý cười vì nguyện vọng được thỏa mãn.
"Ai. . ."
Thật lâu sau, Clow mới thở dài.
"Rõ ràng đều đã chết rồi mà ý chí còn ương ngạnh như thế sao? Bản năng của thân thể cũng muốn ra tay với ta, bởi vì ngươi cho rằng ta là hải tặc?"
"Khó trách khi ta xuất hiện sẽ có sát ý với ta. . . Nếu như là trong tình huống mục đích khác nhau lại gặp một kẻ đủ để uy hiếp tới mưu đồ của bản thân thì ta cũng sẽ có sát ý."
Điểm ấy Clow hoàn toàn có thể hiểu được.
Tựa như lúc ấy hắn ở Đông Hải, một khi hải tặc3 triệu trở lên xuất hiện, hắn cũng có sát ý.
Sau đó lén xử lý thì xử lý, không cần ảnh hưởng tới việc hắn mò cá dưỡng lão.
Hắn hiểu thì hiểu, nhưng loại trình độ này. . . Hắn không làm được.
Lực ý chí của kẻ này đã đạt tới một mức độ khủng bố.
Có một mục tiêu , chờ đợi người này đi hoàn thành, đồng thời coi là sứ mệnh.
"Loại lực ý chí này, song sắc Haki thuần thục như thế, cũng là bình thường."
Clow lắc đầu, nhìn thi thể Barber rồi nói: "Thật có lỗi, ngươi là một cường giả."
Nói rồi cả người hắn bay lên, bay theo hướng của dòng lũ tràn vào kia.
. . .
Trong thành trấn.
"Này, thật nhàm chán, tìm người đi tìm chút việc vui đi."
Mấy tên binh sĩ đi ngang trên đường phố, một tên binh sĩ trong đó ngáp một cái, đề nghị.
Bọn hắn là binh sĩ ở vương quốc Klein.
Số lượng rất thưa thớt, quốc gia này chỉ có 200 binh lính, căn bản là dùng để tuân thủ mệnh lệnh của quốc vương.
Quốc gia này không cần bảo vệ bình dân, tự nhiên là không có nhiều võ lực như vậy.
Đa số bọn hắn ban đầu là lưu manh ở quốc gia này, còn có một ít là hải tặc chuyển tới làm binh sĩ.
Bởi vì quốc vương- Klein Oge bệ hạ, hắn tồn tại để bọn hắn có thể coi trời bằng vung.
Quốc vương tự mình hứa hẹn, chỉ cần không phản kháng hắn, kiên quyết hoàn thành mệnh lệnh của hắn, vậy ngày bình thường có thể muốn làm gì thì làm.
Sự thật cũng là như thế, vị bệ hạ kia cơ bản không có mệnh lệnh, trừ cách một đoạn thời gian sẽ bắt mười người tiến vào quặng mỏ, cũng không làm gì.
Trái lại, thời gian bọn hắn làm xằng làm bậy rất nhiều.
Chẳng hạn như hiện tại. . .
"Quên đi, những người này nghèo quá, ăn cướp bọn hắn không bằng đi tìm hải tặc lạc đàn còn có tiền hơn." Một tên binh lính khác lắc đầu cự tuyệt.
"Không nhất định đâu. . ."
Một tên binh lính bên cạnh chỉ vào một gian phòng, cười hắc hắc nói: "Thấy không, hàng thượng đẳng."
Qua một cửa sổ thấy trong phòng có một cô gái tóc vàng đang ôm đứa bé vừa ra đời dỗ dành.
"Ồ! Có thể, vậy đi vào đi."
Mấy tên binh sĩ thống nhất phát ra tiếng cười.
Tiếng cười kia khiến cô gái tóc vàng phát hiện, nhìn ra ngoài xem xét, lập tức thấy bọn hắn đang nhìn mình với vẻ không tốt khiến cô lập tức hoảng loạn.
"Tốt, chính là cô nàng này!"
Một tên binh lính dẫn đầu đi qua, móc ra súng trong tay, đang chuẩn bị phá khóa cửa.
Ầm ầm ầm. . .
Đột nhiên, mặt đất chấn động lên.
"Làm sao rồi? Động đất sao? !"
Một tên binh lính kinh hoảng nhìn về phía mặt đất.
"Không, chấn động là từ hướng kia truyền đến."
Một tên binh lính khác chỉ tới một phương hướng, vừa nói xong, miệng lập tức mở lớn lên.
Bởi vì từ hướng kia toát ra bụi mù cuồn cuộn.
Trong bụi mù, một đám người quần áo tả tơi cầm cuốc, vẻ mặt phẫn nộ đang phóng tới bên này.
"Mỏ, quặng mỏ. . ."
Binh sĩ nuốt nước bọt một chút, hét lớn: "Quặng mỏ bạo động! ! !" \



Bạn cần đăng nhập để bình luận