Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 232 - Phách lối như vậy, cẩn thận sóng thần



Chương 232 - Phách lối như vậy, cẩn thận sóng thần




Vị trí địa lý của đảo Manh rất thú vị, hai đầu của nó là hai hòn đảo cực lớn gần như biến thành lục địa, chính là cách một mảnh biển nhìn nhau, hai lục địa là hai vương quốc rất lớn, thường xuyên run rẩy.
Chỉ là đảo Manh ở trung tâm lại không bị tác động, theo địa lý thì mặc kệ nó thuộc vương quốc nào, đều là cầu nối để tiến công một vương quốc khác.
Mà lại nói từ góc độ từ trường thì vị trí địa lý đặc thù để từ trường của hai vương quốc đều tập trung ở nơi này, đồng thời ở đầu đường thuyền này là cửa ra duy nhất, hoặc là tiêu tốn một hai tháng thời gian, lách qua tòa đảo này cùng hai tòa đảo lớn liền nhau, từ đường thuyền khác, hoặc cũng chỉ xuất phát từ tòa đảo này.
Khống chế nơi này đối với hai vương quốc kia chính là có ý nghĩa phi phàm.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, đảo Manh chính là không có bất kỳ phiền phức gì.
Nó thậm chí không phải gia nhập quốc gia liên minh, nhưng hải tặc cũng tốt, quân quốc vương cũng tốt, chưa từng có ý tứ quấy nhiễu.
Trái lại bởi vì vị trí địa lý này, nó thành một nơi thường trú của người ở hai vương quốc, thậm chí là ở trên đại dương bao la.
Hải quân, thương nhân, hải tặc, đều có thể ở đây thông hành không trở ngại.
Trên biển lớn, Clow giơ kính viễn vọng, nhìn về một hòn đảo nhỏ ở phía trước dần dần hiện ra hình dáng, ở bến cảng kia rõ ràng có mấy chiếc thuyền hải tặc đỗ lại.
Sau 1 ngày đi thuyền, bọn họ đã tới đảo Manh.
"Đúng vậy, trung tá."
Thiếu úy đứng bên giải thích nói: "Đảo Manh là một khu vực trung lập được mọi người ngầm thừa nhận, chúng ta có thể bắt hải tặc ở đây, nhưng tước sĩ ở đảo Manh cũng có tư cách xua đuổi hải quân chúng ta, không để chúng ta tiến hành tiếp tế."
"Làm cái gì. . ."
Clow để ống nhòm xuống, đưa cho Rida đứng bên.
Giờ phút này Rida đang rất khó chịu, bởi vì từ hôm qua đến bây giờ cô mới ăn một bữa, thật sự chỉ một bữa, do Kuro theo dõi.
Lúc đầu Kuro không quản được Rida, nhưng hắn bị Clow mệnh lệnh cưỡng chế, lựa chọn giữa việc bị Rida ghi hận cùng bị Clow ghi hận, hắn đương nhiên lựa chọn một phương tương đối nhẹ kia.
Rida không hố chết được hắn.
Nhưng Clow có thể.
Hắn thực sự không nghĩ lại gánh danh hiệu gì trên lưng nữa.
Quân hạm nhanh chóng đến gần bến cảng đảo Manh, lúc này bọn hắn mới thấy rõ toàn cảnh, hòn đảo này rất nhỏ, một bến cảng thành thị duy nhất đã chiếm cứ hơn nửa diện tích tòa đảo này, nhưng kiến trúc chiếm diện tích rất ít, như một tiểu trấn nông thôn.
Quân hạm dừng sát ở bến cảng, thuyền treo cờ hải tặc cờ gần đó có mấy hải tặc nhô đầu ra, huýt sáo nhìn tới bên này.
"Là hải quân."
"Này, hải quân, ở đây không nên nã pháo loạn, đây chính là việc không được cho phép."
"Ha ha ha, kỳ thật cũng có thể thử một chút a, như vậy trong hai ba năm ở đây chúng ta sẽ không nhìn thấy những hải quân khiến người khác phiền lòng này."
Hải tặc cười toe toét, khiêu khích nói với bên này: "Này, hải quân, thuyền trưởng chúng ta là đại hải tặc treo thưởng 30 triệu Berries, danh xưng ‘Mũ bốn góc’ Berthelot, đây chính là trọng phạm, các ngươi không bắt chúng ta sao?"
"30 triệu. . . Trọng phạm?"
Kuro đẩy mắt kính, ngữ khí lạnh lẽo, "Clow tiên sinh, cần cho bọn hắn một chút giáo huấn sao?"
"Không nghe người ta nói sao, xuất thủ, trong hai ba năm tới ở đây sẽ không nhìn thấy hải quân, trước kia khẳng định là từng có án lệ, dẫn đến một số đồng liêu của chúng ta trong hai ba năm không thể tới gần nơi này." Clow nói.
"Đúng là như thế."
Hải tặc kia cười hì hì nói: "Bất kể là ai, mạo muội xuất thủ ở đây, lập tức sẽ bị tước sĩ nơi này xem như nhân sĩ không được hoan nghênh, sẽ bị cấm một đoạn thời gian không cho phép tiếp tế."
"Đồng thời còn không phải nhằm vào riêng một nhân sĩ, mà là nhằm vào cả trận doanh. Hải quân, thương nhân, hải tặc, thậm chí cả quân cách mạng, muốn tiếp tế ở chỗ này, vậy thì nhất định phải tuân thủ quy củ của tước sĩ ở đảo Manh."
Vẻ mặt Clow không biểu tình hơi lườm bọn hắn, cũng không nhiều lời, mang theo người từ quân hạm đi xuống, đứng bên bến cảng.
"Thông báo hải quân ở phụ cận, để bọn hắn vây quanh đường thuyền ở đảo Manh phụ cận, thuyền hải tặc đi ra một chiếc thì đánh chìm một chiếc." Hắn dặn hải quân lưu thủ trong quân hạm.
"Vô dụng!"
Hải tặc cười to nói: "Vượt qua Đảo Manh, đường thuyền sẽ phi thường rộng lớn, hải quân có ngươi suy nghĩ nhưng ngươi cũng nhưng không ít, nhưng không có một kẻ nào có thể bắt lấy chúng ta!"
"Cho nên, các ngươi không đối phó được với chúng ta, nhưng phải cẩn thận nha, nhân viên lưu thủ phải nhiều một chút, nói không chừng đến ban đêm, thuyền của các ngươi sẽ đột nhiên chìm đấy, ha ha ha ha."
Nói xong lời này, đám hải tặc thi nhau cười vang.
Clow dừng bước chân lại, bỗng nhiên quay người, đi đến mép nước, ngồi xổm người xuống đưa tay xuống mặt biển một chút, sau đó đứng lên, hắn móc từ trong ngực ra hộp xì gà, lấy ra một điếu xì gà, ngậm lên miệng.
Sazel đứng bên phi thường chân chó xông lại, châm lửa vào diêm rồi dâng lên.
Clow hơi nghiêng đầu về phía trước, đầu xì gà được châm lửa toát ra đốm lửa, hắn nhìn chằm chằm những hải tặc này, nói: "Phách lối như vậy, cẩn thận có sóng thần đến làm thuyền của các ngươi đắm."
"Ha ha ha, hải quân này bắt đầu cầu xin tự nhiên!"
"Quả nhiên chỉ là hải quân, không có cốt khí như chúng ta hải tặc đâu, nam nhi chân chính, mặc kệ gặp phải sóng gió gì, đều sẽ lướt sóng mà lên!"
"Không sai, trước khi Râu Trắng lão đầu kia chết đã nói rồi, bảo tàng là thật sự chân thật, chỉ có hải quân các ngươi mới sẽ không truy cứu những vật này."
"Sóng thần thì như thế nào, cho dù là biển, biển, biển. . ."
Một tên hải tặc còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn, một chữ cuối cùng kia mãi vẫn không thể thốt ra.
Bởi vì trong khoảng cách giữa quân hạm cùng thuyền hải tặc, nước biển bỗng nhiên dâng lên, bên trong khoảng cách nhỏ hẹp kia xuất hiện một bức tường cao bằng nước biển, giống như che khuất bầu trời, ép tới thuyền hải tặc kia.
Oanh!
Không chỉ một chiếc kia, một hàng thuyền hải tặc kia đều bị cơn sóng biển này nuốt mất, đổ nhào, xoắn nát, cùng bị cuốn vào trong nước biển, chìm vào hải dương.
"Hô. . ."
Clow phun ra một hơi khói thuốc, sương mù màu trắng trong không khí tản ra, hắn nhìn mặt biển dần bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
"Ta đã nói rồi, cẩn thận sóng thần. Grand Line quỷ quái này, đột nhiên có sóng thần kéo đến là chuyện rất bình thường đấy. Các ngươi ấy, chính là còn rất trẻ tuổi, không biết đến việc đời."
Hắn quay người lại, nhìn về phía bến cảng ở phía trước, những người đi đường đang trợn mắt hốc mồm kia "Các ngươi đều nhìn thấy nhé, thật sự là sóng thần đúng chưa, ta chỉ nói một câu, thế này không thể bị xem như công kích đi."
"Không sai, chính là như thế này."
Kuro gật đầu nói: "Bọn hắn chỉ là xui xẻo, bị hiện tượng tự nhiên quái dị ở Grand Line tập kích mà thôi."
"Đúng, Grand Line nhiều hiện tượng quái dị lắm, ta đã từng nghe nói một tòa đảo không người nào đó trong vòng một đêm đã biến mất toàn bộ, chỉ còn lại có xương cốt, nghe nói là 'Bạo thực ác ma' làm, nhưng thế giới này lấy đâu ra bạo thực ác ma." Sazel dùng sức gật đầu.
Bạo thực ác ma?
Clow nhìn lướt qua Rida.
"Ta không nhớ rõ." Rida gãi đầu, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Được rồi, thao tác bình thường, không cần cảm thấy kinh ngạc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận