Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 724 - Lớn nhất 'Kẻ buôn người '



Chương 724 - Lớn nhất 'Kẻ buôn người '




"Hô hô."
Trong hẻm nhỏ, người đàn ông ôm gà quay há miệng thở hổn hển, nhưng bước chân cũng không dám ngừng.
Ầm!
Trong lúc chạy đi, hắn đụng vào một thùng rác trong ngõ tắt, nhất thời người ngã ngựa đổ, giấy dầu bao rơi trên mặt đất.
Nhưng rất nhanh, người đàn ông kia một lần nữa đứng lên, khập khiễng nhặt lấy bao giấy dầu kia, trong lòng còn sợ hãi quét mắt nhìn về sau.
Chỉ nhìn một cái, cả người lập tức nhảy dựng.
"Ngươi chạy đi đâu?!"
Phía sau truyền đến một tiếng kêu khẽ, còn chưa nhìn thấy người, âm thanh lại giống như quỷ mị vang lên ở chung quanh:
"Trả gà quay lại cho ta, tên trộm kia!"
Người đàn ông lộ ra vẻ kinh hãi, cố nén nỗi đau vì trật chân do cú ngã vừa rồi, liều lĩnh chạy về phía trước, rất nhanh đã lần nữa biến mất tại chỗ ngoặt.
Sau khi hắn biến mất không lâu lát, trong hẻm nhỏ này lóe ra tàn ảnh, tàn ảnh chớp động liên tục mấy lần, ở giữa ngưng tụ thành bộ dáng Rida.
"Ngươi chạy không thoát!"
Đồng tử Rida xuất hiện một điểm đỏ, "Chỉ cần để ta lại nhìn thấy ngươi, thì ngươi tuyệt đối không thể chạy thoát!"
Nói rồi cô lại lần nữa hóa thành tàn ảnh, đuổi theo về phía mà người đàn ông kia vừa đào tẩu.
Đã rất gần, lần tiếp theo, cô tuyệt đối có thể bắt lấy tên trộm kia, đoạt lại gà quay của mình!
Người đàn ông kia vẫn đang chạy, không ngừng chạy, vượt qua phố lớn ngõ nhỏ, dù phổi của hắn giống như bị lửa thiêu, mắt cá chân đã sưng phù, nỗi đau nhức kịch liệt kia làm hắn muốn lập tức dừng lại nằm vật xuống, chỉ cần nằm vật xuống thì sẽ không còn đau đớn như vậy.
Nhưng hắn vẫn đang chạy, hắn không dám dừng lại, thậm chí không dám nổi lên ý nghĩ kia, bởi vì chỉ cần dừng chân lại thì thật sự không thể lại chạy.
Hắn cúi đầu nhìn gà quay trong ngực, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, tiếp tục chạy về phía trước.
"Gần rồi!"
"Gần rồi! !"
Trong mắt Rida lóe ra điểm đỏ, điên cuồng lấp lóe trong phố lớn ngõ nhỏ này, mái tóc màu trắng cùng áo choàng màu trắng, phối hợp với tốc độ cao của cô, tựa như là một bạch quỷ trong đêm tối đuổi theo phàm nhân vậy.
Nếu như không phải cô không thể lập tức khóa chặt người đàn ông kia thì cô đã sớm tìm được, mà không phải giống như bây giờ như con ruồi không đầu chạy loạn.
Phạm vi Kenbunshoku của cô đúng là rộng, nhưng đối với khí tức sinh mệnh của người bình thường này, dùng để dự báo nguy hiểm đương nhiên không có vấn đề, nhưng người ta căn bản không có suy nghĩ gây nguy hiểm với ngươi, cũng không tồn tại dự báo nguy hiểm.
"Kuro! Hắn ở nơi nào!"
Rida kêu lên.
Phía sau có một thân ảnh lướt qua, chỉ thấy một đạo hắc ảnh có tứ chi phủ phục như dã thú tiến lên, từ chỗ cao rơi xuống, nhảy tới bên cạnh Rida.
Hiện tại vị trí của bọn hắn đang ở một khu cư dân, đều là phòng ở hai ba tầng tráng lệ, trang trí không khác khu buôn chút nào, nhưng khí tức vô cùng hỗn tạp, trong những căn nhà này hình như cũng có người, nhưng lại dị thường an tĩnh.
Kuro nhún nhún cái mũi, nhắm tới một phương hướng, "Mùi từ bên này truyền đến."
Hướng kia là một căn nhà.
"Nơi đó sao? !"
Quanh người Rida lóe lên, cấp tốc đi tới trước căn nhà kia, một tiếng vang thật lớn, cửa lớn lập tức bị cô đá nổ tung, lộ ra tối đen như mực ở bên trong.
"Trả gà quay lại cho ta! !"
Trong nháy mắt cửa bị phá vỡ, Rida lập tức gào thét vào bên trong, mang theo từng đợt sóng âm, khiến cái nhà này đều đang rung động.
Đen nhánh, dần dần tán đi.
Ánh sáng bên ngoài chiếu sáng tình huống trong căn nhà.
Khác với căn nhà tráng lệ bên ngoài, trong phòng này mặc dù sạch sẽ, nhưng lại không có vật gì, một chút đồ dùng trong nhà có thể nói là 'Qua loa', cùng một chiếc đèn dầu hoả trên mặt bàn.
Mà trong phòng khách, người đàn ông trộm gà quay của cô lúc này đang ngồi dưới đất, bên cạnh là bao giấy dầu đã bị mở ra, chung quanh người đàn ông kia có mấy đứa bé vây quanh, ăn gà quay như hổ đói.
Những đứa bé này nhìn phi thường gầy yếu, lúc này đang quỳ chân ngồi, nghe được tiếng vang, từng đứa kinh hoảng ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ tái nhợt lại không đầy đủ dinh dưỡng.
Cảnh tượng này khiến Rida sửng sốt một chút.
Ầm!
Người đàn ông kia thấy cửa bị đá văng, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Mong bỏ qua cho ta đi, ta, ta cũng chẳng còn cách nào khác, con của ta quá đói, ta chỉ có thể làm như thế, ta không có cách nào, xin tha thứ cho ta!"
Nói rồi hắn không ngừng dập đầu với Rida.
"Ba ba!"
Mấy đứa bé nhào tới, ôm chặt người đàn ông kia, ánh mắt nhìn Rida tràn ngập sợ hãi.
Ục ục ——
Tiếng bụng sôi lên từ trong bụng người đàn ông kia phát ra.
Rida nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hỏi: "Các ngươi đói sao?"
"Vâng!"
Người đàn ông kia cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Đã đói rất nhiều ngày, thực sự là không thể tìm được đồ ăn, chỉ có thể làm như thế, nếu như, nếu như nhất định phải trừng phạt, thật sự không liên quan gì tới con của ta cả, đều là ta làm, ngài bắt ta đi!"
"Thế à? " Thiếu nữ kia lại lên tiếng.
Người đàn ông nhắm mắt lại, yên lặng chờ thẩm phán.
Cô bé này dù sao cũng khoác áo choàng hải quân, đó là hải quân, khi cướp lấy đồ vật, hắn đã làm tốt chuẩn bị.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy.
Phanh phanh phanh.
Tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên trước mặt hắn, chỉ nghe phía trước vang lên tiếng nói:
"À thì, ngươi đói thì trực tiếp nói đi, ta chán ghét bị người ta đoạt đồ ăn của ta, nhưng người đói bụng hỏi ta xin thì ta đương nhiên sẽ cho."
Người đàn ông kia ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy thiếu nữ hải quân kia ném hết bao lớn bao nhỏ trên người xuống đất trước mặt hắn.
"A, đói bụng thì ăn cơm, Clow dạy cho ta đấy, ăn đi." Rida nói.
"Cái này, cái này" Người đàn ông mở to hai mắt, lộ ra vẻ không thể tin, " Thật sự có thể chứ?"
Sau lưng Rida, Kuro biến thành hình người đi tới, nói: "Không có gì không thể, Rida tiểu thư để ngươi ăn thì ăn, chỉ là..."
Hắn liếc nhìn mặt ngoài căn phòngtráng lệ, lại nhìn bên trong căn nhà chỉ có bốn bức tường này, cau mày nói: "Vì sao lại như thế này, Gran Tesoro, còn có người như ngươi sao?"
Kẻ buôn người?
Không, không giống.
Kẻ buôn người không thể làm ra hành động như vậy.
Người đàn ông kia không lập tức trả lời, mà là cẩn thận từng li từng tí mở những túi đồ ăn kia ra, xác định bên trong là đồ ăn, phân cho mấy đứa bé bên cạnh, bọn nhỏ lộ ra vẻ vui thích, phân chia đồ ăn rồi ăn ngấu nghiến.
Người đàn ông kia cũng cầm lấy một ổ bánh bao, cắn hai ba miếng nuốt vào, lúc này sắc mặt mới hơn một chút.
"Bởi vì thiếu nợ."
Người đàn ông kia cúi đầu xuống, vẻ mặt sa sút: "Mấy năm trước, gia cảnh của ta cũng không tệ lắm, mang theo vợ con đến Gran Tesoro du lịch, thật sự chỉ là đến du lịch, thế nhưng, thế nhưng ta lại đột nhiên thiếu nợ, tất cả gia sản đều bán thành tiền còn chưa đủ, cuối cùng chỉ có thể bị bắt tới đây làm thủ công, vợ ta... Vợ ta cũng bởi vì thường xuyên mệt nhọc quá độ nên bệnh chết, con ta, con ta cũng không có."
Nói rồi hắn che khuôn mặt, nước mắt từ khe hở chảy xuống.
"Nơi này căn bản không phải thành chơi trò chơi, nơi này là nơi ác ma, càng về sau ta mới biết được quy tắc của nơi này ——Người bị lừa chính là kẻ thất bại."
Hắn trấn định tâm thần, hít thở mấy hơi, lúc này mới buông tay ra, nhìn xem những đứa bé đang ăn cơm kia, ánh mắt lộ ra một tia dịu dàng:
"Những đứa bé này đều là ta thu dưỡng, tình huống của bọn nó cũng như ta, cho nên ta không thể chết, trước khi thấy bọn hắn thu được tự do, ta không thể chết."
"Thì ra là thế."
Kuro đẩy mắt kính, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà hoàng kim cao nhất ở nơi xa kia, nói: " 'Kẻ buôn người' lớn nhất ở nơi đó."



Bạn cần đăng nhập để bình luận