Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 95 - Rùng mình



Chương 95 - Rùng mình




Đám thuộc hạ bị chơi vương tử trò chơi 'Lây nhiễm' rồi nên không thể mang, Clow cũng không chuẩn bị mang, để bọn hắn trở về chờ lệnh đi.
May mắn chính là đám hải quân không mất hẳn lý trí, còn biết cái gì là thượng hạ cấp.
Nhưng điểm này đã rất khó chịu.
Chỉ mới nhắc một danh hiệu mà thuộc hạ của hắn đã dao động, nếu như là vương tử chơi trò chơi kia tự mình đến, kết quả thế nào sẽ rất khó nói rồi.
"Năng lực giả. . ."
Clow có chút đau đầu.
Năng lực có đôi khi là tuyệt đối.
Qua biến hóa ở sân chơi, hắn đại khái đã hiểu vương tử chơi trò chơi có năng lực gì.
Thông qua một loại phương thức đặc biệt nào đó, dùng năng lực để người sinh ra tâm lý sùng bái, thậm chí có thể đạt tới tác dụng dùng ngôn ngữ tiến hành chỉ huy.
Đối phó với loại người này, nếu như Clow là người thường, hắn sẽ trực tiếp đi tìm vương tử chơi trò chơi kia để hắn giải trừ năng lực.
Nhưng hắn là hải quân, có một số quy củ phải tuân thủ.
Morgati là quốc gia đã gia nhập liên minh chính phủ thế giới, mà vương tử chơi trò chơi lại là vương tử một nước, không phải hải tặc, hải quân không có quyền bắt hắn, thậm chí chính phủ thế giới xét ở một ít trình độ cũng không có quyền.
Mặc kệ người ta làm gì, đây là chuyện trong vương quốc người ta.
Chứng cứ duy nhất là thuộc hạ của hắn bị lây nhiễm, nhưng chút chứng cứ này là không đủ.
Thậm chí nói ngay từ đầu Clow đều không muốn quản, bản thân hắn chính là tới đây chơi.
Trừ dùng năng lực lây nhiễm hải quân ra, vị vương tử này theo Clow hình như cũng không có chuyện gì.
Dùng năng lực chính mình giúp quốc gia làm giàu, không có gì không đúng, rất có cảm giác trách nhiệm mà.
Nhưng phản ứng muốn giết bọn hắn của Kaishao lại chứng tỏ là có vấn đề.
Còn có bé gái kia, cùng. . .
Clow đi lên trước, dùng chân vén áo choàng của Kaishao lên, bên trong là một bộ chế phục màu đen, cơ bắp hùng tráng cùng thân thể kia đã căng đầy chế phục.
"Morgati, lấy gầy là đẹp? Ta thấy không giống đi. . ."
Ngược lại càng giống như bé gái kia, đói quá nên mới gầy.
"Đi, đi xem một chút."
Dùng Kenbunshoku cảm giác ra khí tức có cảm xúc khác biệt, Clow đuổi tới.
Đường phố thương nghiệp này kỳ thật rất lớn, là một con đường hình khuyên, lấy lâu đài làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn.
Clow tìm khí tức xuyên qua đường phố thương nghiệp, đi vào một hẻm nhỏ, tiếp đo nhìn thấy tường cao cao lấp kín.
Có đồ vật gì mà phải dựng thành tường cao lấp kín, là vì đồ vật không khiến người ta thấy sao?
Rida vỗ vỗ vách tường, nói với Clow: "Là kim loại."
"A. . ."
Clow nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy phía dưới vách tường có một cái động nho nhỏ.
Mà bên trong cảm giác, bé gái đã ra bên ngoài vách tường.
"Cái động như vậy, cô bé chui từ nơi này ra ngoài sao? Dù thân hình nó nhỏ gầy, cũng phải chịu đau khổ đi."
Kuro nhìn xem cửa hang nhỏ hẹp kia, mặt trên còn có vết máu khô.
Chỉ là nhìn đã có thể hiểu rõ bé gái kia phí sức từ cửa hang chui ra, dù là bị thương đều muốn tiến vào đường phố phồn hoa này.
Clow nắm chặt chuôi đao, trong đêm tối lóe ra mấy đạo hàn mang.
Két.
Theo lưỡi đao vào vỏ, vách tường kim loại bị cắt chém ra một vết tích hình tam giác, Clow nhẹ nhàng đẩy, vách tường tam giác lập tức lún xuống, lộ ra một lỗ hổng.
Ở đối diện vách tường là một màu đen kịt, giống như vực sâu.
So với đường phố thương nghiệp tản ra ánh đèn sáng ngời này hoàn toàn khác biệt.
Clow đi vào.
Tình huống bên ngoài vách tường có chỗ khác biệt với đường phố thương nghiệp, đây là một mảnh đất hoang, thậm chí không được chỉnh lý, thổ địa gập ghềnh, mọc đầy cỏ dại.
Thuận khí thở một hơi, Clow tiếp tục đi lên phía trước.
Lại qua một đoạn đường, hắn rốt cục nhìn thấy một điểm ánh sáng nhạt, trong bóng đêm nối liền thành một mảnh.
Vừa đến gần, ánh sáng kia nhạt dần, có đỏ phừng phừng, có nóng bỏng sáng rực.
Đó là nhà máy to lớn nối liền thành từng mảnh!
Nhà máy bốc lên khói đen, khiến đêm tối bao phủ nơi này càng thêm đen nhánh, trừ nhà máy lúc đầu thả ra ánh sáng, không còn có một điểm sáng nào khác.
Từng dãy, tất cả đều là như thế.
Cổng mỗi nhà máy đều có hai người mặc chế phục đứng cảnh vệ, cả hai cầm súng, miệng nở nụ cười, thân thể ưỡn lên thẳng tắp.
Phía trước nhà máy, thì là một hàng kiến trúc tản mát.
Có lẽ không nên gọi đó là kiến trúc, gọi là nhà lều làm bằng gỗ cũng được.
Thậm chí Clow không nhìn thấy cửa, chỉ thấy bên trong kiến trúc, trên mặt đất lộn xộn không bằng phẳng có đồ dùng trong nhà đơn giản.
Một cái bàn dơ dáy bẩn thỉu, cùng một giường có đệm giường cũng dơ dáy bẩn thỉu như thế.
Trong nhà lều không có người.
Mà dưới một tảng đá lớn cách đó không xa, bé gái kia ngồi xổm ở nơi đó, một mặt khẩn trương nhìn chằm chằm một tòa nhà máy trong đó.
Rất nhanh, nhà máy truyền đến tiếng chuông reo.
Nhà máy phát ra tiếng vang ầm ầm ngừng kêu, từ trong nhà máy, vô số người mặc đầu bồng đi ra, đầu đội mũ cao, khuôn mặt gầy gò.
Đều không ngoại lệ, trên mặt bọn họ mang ý cười'Vui vẻ'.
"Ba , mẹ!"
Bé gái nhắm chuẩn hai người trong đám người, vọt thẳng tới.
Trong đám người có một đôi nam nữ thon gầy nhìn người tới, người nam vươn tay, sờ đầu bé gái, "Molly a, hôm nay con vui vẻ sao?"
"Con. . ."
Bé gái há hốc mồm, nhìn trên mặt người ba có biểu lộ vui vẻ, có chút oan ức.
Bé lấy từ trong ngực ra bao vải, sau khi mở ra thì cho một đôi nam nữ này nhìn, "Ăn cái này đi, lại không ăn nữ thì thân thể ba mẹ sẽ chịu không được."
Nhìn thấy bánh bao vô cùng bẩn trong bao vải kia, sắc mặt đôi nam nữ kia mặc dù không có biến hóa, nhưng tay tay vuốt đầu bé gái lại chuyển góc độ.
Đùng!
Theo một tiếng vang giòn, trên mặt bé gái có thêm một dấu bàn tay, một cái bàn tay trực tiếp đánh bé té ngã trên đất, bao vải trong tay cũng rơi xuống theo, bánh bao rơi lả tả trên đất.
Đó là mẹ của cô bé.
Cô ta mang theo nụ cười, đạp những bánh bao kia mấy phát, cười tủm tỉm nói với Molly: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta không cần những đồ vật nguy hiểm này, ngươi đứa nhỏ này, nơi nào đều tốt, chỉ có điểm ấy là để người không bớt lo, làm sao luôn mang về nhà một chút đồ vật nguy hiểm thế. Chồng à, thuốc hôm nay cứ để phần lớn cho Molly đi. "
"Cũng tốt."
Cha bé gái gật gật đầu, cười nói: "Đích thật là muốn thêm một chút, như vậy Molly sẽ vui vẻ không muốn nhặt những đồ nguy hiểm kỳ quái kia nữa."
"Ta. . . Ta. . ."
Bé gái nhìn xem những đồ ăn bị đám người đi ngang qua dần dần giẫm dẹp, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nhưng cha mẹ của bé lại làm như không thấy, cười nói với bé: "Tiểu Molly, sau khi chơi đùa nhớ kỹ về nhà, chúng ta về trước đi."
Sau đó bọn họ cũng đi theo đám người, đi về những nhà lều làm bằng gỗ kia.
"Cha mẹ tỉnh lại đi! ! !"
Bé gái xoa xoa nước mắt, hét lớn với đám người: "Cầu các ngươi tỉnh táo lại đi, không ăn gì sẽ chết người, các ngươi sẽ chết!"
Không ai để ý đến bé.
Những người kia giống như búp bê thống nhất sản xuất, trên mặt chỉ treo nụ cười vui vẻ kia.
Một người vui vẻ là vui vẻ.
Mười người vui vẻ là sung sướng.
Nhưng 100 người, một ngàn người lộ ra nụ cười thống nhất, vậy thì rất quỷ dị.
Phanh. . .
Theo tiếng kêu của bé gái, trong đám người có một người ngã xuống.
Kenbunshoku cảm giác, sinh mệnh khí tức của người này đã suy yếu gần hết.
Mà ở trước đó, chính là Clow Kenbunshoku đều không cảm giác được tình huống cụ thể của bọn hắn, nhìn giống như người bình thường vậy.
Cho nên trước khi Clow gặp được bé gái này, chẳng qua chỉ cảm thấy Morgati có chút cổ quái, không có chuyện lớn gì, bởi vì cảm giác của hắn đều rất bình thường.
Người chung quanh, dường như cùng không trông thấy, từng người đều cười tủm tỉm, tiếp tục đi lên phía trước.
Người nằm xuống đất dần dần không một tiếng động, giống như búp bê, chết đi còn mang theo ý cười.
Làm người, rùng mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận