Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 119 - Quá phận



Chương 119 - Quá phận




Kizaru đứng vững ngay lập tức, ngược lại không động thủ với mấy hải tặc kia, mà là mở ra máy truyền tin trên cổ tay.
"Xin chào xin chào. . ."
"Chạy mau, đại tướng đến!"
Đám hải tặc vội chạy về phía sau, nhưng mà lúc này, quân hạm cũng đến trên bờ, đông đảo hải quân từ quân hạm buông thang dây ra rồi chạy xuống.
"Khắp nơi đều là tù phạm treo thưởng, phải đặc biệt coi chừng trọng phạm quá trăm triệu!"
Một tên hải quân trong đám người gào thét, đuổi theo đám hải tặc chạy trốn.
"Xin chào, ta là Kizaru. . . Hả? Thật kỳ quái, vì sao không có âm thanh." Kizaru nhìn chằm chằm máy truyền tin trên cổ tay, vẻ mặt đầy kỳ quái.
Clow lạnh lùng nhìn ông, không nói một lời, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Ngay trong hẻm nhỏ gần Kizaru, hai hải tặc trốn trong một hòm gỗ, kinh hãi nhìn người đàn ông mặc âu phục màu vàng ở bên ngoài không ngừng gọi điện thoại kia.
"Không phải chứ, đó thật sự là đại tướng a. . . Tiểu tử mũ rơm đáng ghét, quá điên cuồng, thế mà dẫn cả đại tướng tới." Tên hải tặc bên phải khóc không ra nước mắt, vô cùng sợ hãi.
Mà người bên trái cầm một cây sung dài, mang theo ống nhắm lại có chút ý động, "Nếu may mắn, nếu ta may mắn xử lý được ông ta thì ta có thể lập tức thành danh!"
"Này, ngươi chớ làm loạn, đây chính là đại tướng, sức chiến đấu mạnh nhất hải quân đấy!" Hải tặc trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
Hải tặc cầm súng không nói gì, khẩn trương nuốt nuốt ngụm nước miếng, giơ súng nhắm chuẩn vào Kizaru, dưới kính ngắm, đầu Kizaru lộ ra vô cùng rõ ràng.
"Alo? Thật sự không có âm thanh gì, thật kỳ quái." Kizaru còn ở kia nghịch máy truyền tin.
Clow xác định, lão già này thật sự không phải cố ý, hắn chính là vô ý thức cho rằng đây là dùng để trò chuyện.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên.
Đạn chì hình tròn xuyên qua không khí, bắn tới đầu Kizaru, đạn chì bắn vào đầu Kizaru, lại xuất hiện từ một bên khác, bắn tới trên tường đối diện.
"Xin, chào,xin, chào. . ."
Kizaru vẫn đang nói với máy truyền tin.
" Xảy ra chuyện gì thế, bắn lệch rồi?"
Hải tặc cầm súng lại giơ súng lên, nhắm chuẩn tới, "Lần này nhất định phải đánh trúng lão!"
Ầm!
Đạn chì lại lần nữa bắn ra, lúc này, Clow cắn xì gà, cũng không thèm nhìn, trong miệng dùng sức phun xì gà ra ngoài.
Xì gà kia như điện chớp bắn thẳng đến đến vị trí đạn chì, va chậm cùng đạn chì, đụng lệch đạn chì ra.
Clow một lần nữa lấy ra điếu xi gà khác ngậm vào miệng, chậm rãi nhóm lửa.
Đôi mắt đầy vẻ hèn mọn của Kizaru thoáng liếc qua hẻm nhỏ liếc một chút, gằn từng chữ một: "Thật kỳ quái. . ."
"Là năng lực giả, chạy mau, đạn vô dụng với lão!"
Tên hải tặc kia kinh hoàng kêu lên, nhanh chân bỏ chạy.
Chỉ là hai người vừa chạy ra phía sau hẻm nhỏ, lại thấy Kizaru đột nhiên xuất hiện khắp nơi, thân thể cao tới 3 mét hơi cúi xuống, rất lễ phép nói với hai hải tặc đang trợn mắt hốc mồm này:
"Lão phu muốn nghe ngóng ít chuyện, các ngươi có từng thấy một người tên là Sentomaru sao? Điện thoại gọi không được, lão phu lại không tìm thấy hắn, các ngươi có từng thấy không?"
"A a a a!"
Hai tên hải tặc hoảng sợ kêu to, quay người đổi hướng, thuận đường đi chạy tới.
Kizaru đeo kính râm, dần dần bắn ra một luồng ánh sáng màu vàng.
"Thật là, chỉ hỏi thăm một chút thôi, lão phu rõ ràng rất lễ phép. . ."
Ông giơ chân lên, nơi bắp chân tràn ngập chùm sáng, khẽ đá về phía trước.
Hưu!
Một vệt sáng nhanh chóng từ chân ông bắn ra, xuyên qua giữa hai tên hải tặc, đập vào trên cành to nhất thuộc cây 27GR kia.
Oanh! ! !
Một cơn nổ vang kịch liệt từ rễ cây truyền ra, ép tới khiến công trình kiến trúc chung quanh đều sụp đổ không ít, cây to lớn kia, bắt đầu sụp đổ từ rễ cây, phịch một tiếng, rơi trên mặt đất.
Clow đi tới, nhìn về phía tràng cảnh một mảnh hỗn độn,
Trong miêng phun ra một ngụm khói, nói: "Lão gia tử, có phải hơi quá mức rồi không."
"A. . ."
Kizaru nhìn cây kia sụp đổ xuống, lộ ra nụ cười hiền lành, "Hình như là làm hơi quá mức rồi."
Trên mái nhà một dãy kiến trúc gần đó, một người đeo tai nghe, ghim bím tóc, ăn mặc trang phục dài tay phương đông cổ đại kinh ngạc nhìn Kizaru cách đó không xa.
"Kia chính là đại tướng Kizaru à, đúng là làm ẩu."
"Apoo tiên sinh, chúng ta cũng nguy hiểm a, đi nhanh lên đi!" Một hải tặc bên cạnh đề nghị.
Apoo cười cười, cánh tay thật dài kéo hải tặc kia lại rồi nói: "Lén lút chạy thì có gì vui, phải chọc giận kẻ địch rồi lại chạy mới thú vị chứ."
"Apoo tiên sinh, ngươi muốn làm cái gì?"
"Chờ xem. . ." Apoo lộ ra nụ cười, ý vị thâm trường nói.
Hắn rất có tự tin về năng lực của mình.
"Chung quanh không còn ai nữa nha, Clow, chúng ta đi lên phía trước thôi, hỏi những người khác một chút." Kizaru nói với Clow.
Ngươi gọi đây là hỏi?
Ngươi gọi là dọa a?
Clow lắc đầu, cùng Kizaru tiến về phía trước, khi đi đến thân cây to lớn vừa đổ xuống kia, hắn đưa tay đụng một cái.
Cây lớn như vậy, đừng lãng phí.
Chính mình hình như còn chưa thu gom cây cối khổng lồ như thế.
. . .
Một bên khác, sau khi Sentomaru lên đảo, Kuro cùng Sentomaru tách ra, cùng Rida bắt đầu nhắm chuẩn các hải tặc khác.
Mấy thủ phạm chính kia thì không cần nghĩ, có 'Pacifista' ở đây, bọn họ sẽ không giành được công lao gì.
Nhưng ở khu vực này có rất nhiều hải tặc, Thiên Long nhân dẫn tới rối loạn khiến rất nhiều hải tặc đều đang lẩn trốn, Kuro chỉ nhìn lướt qua đã thấy không ít tến đáng giá mấy trăm vạn.
Phù phù.
Kuro đặt mông ngồi trên người một tên hải tặc ngã xuống, dùng bàn tay đẩy mắt kính.
"Một, hai, ba, bốn. . . 12 tên rồi nha."
Rida ngồi bên đếm một vòng hải tặc ngã xuống này, ăn một quả chuối rồi nói: "Nhưng hình như đều là tiểu Hải tặc."
Những hải tặc này, bình quân chỉ mấy trăm vạn treo thưởng.
"Một đám tiểu hải tặc."
Kuro nói: "Phải tìm hải tặc có danh tiếng, mới có thể đạt thành mục tiêu của chúng ta."
Một đám hải quân chạy tới, nhìn về phía Kuro, "Vất vả rồi, nhưng các ngươi là. . ."
"Chúng ta là bộ hạ trực thuộc của Clow thiếu tá dưới trướng Kizaru đại tướng ở tổng bộ Hải Quân, ta gọi Kuro, kia là Rida."
Kuro nói: "Clow thiếu tá để chúng ta tới đây bắt hải tặc, đây là đám vừa bắt được, các ngươi thu đi."
"Vâng!"
Hải quân kia chào một cái.
Hắn là một chuẩn úy, quân hàm không cao bằng vị thiếu úy này, cúi chào rất bình thường.
Mấu chốt nhất chính là, người ta là bộ hạ của bộ hạ trực thuộc Kizaru đại tướng đấy.
Mặc dù không biết Clow là ai, nhưng người lãnh đạo trực tiếp là Kizaru, vậy là đủ.
Hải tặc bị tóm bị đám hải quân tạm giam, Kuro hoạt động thân thể một chút, chuẩn bị tiếp tục tìm mục tiêu.
"Cứu mạng!"
"Ô oa!"
"Khụ, khụ khục. . ."
Ở một lối đi cách đó không xa khác, một giọng nói từ bên trong ngõ hẻm trực tiếp truyền đến.
Trừ tiếng kêu cứu mạng ngay từ đầu còn trung khí mười phần, một âm thanh khác không phải tiếng trẻ con đang khóc thì chính là người gia đang ho khan.
Ở khu vực phạm pháp này, trẻ con với người gia từ đâu tới mà nhiều như vậy?
"Đi xem một chút." Kuro đẩy mắt kính, nắm vuốt mèo trên tay thật chặt, đuổi tới.
Ở một lối đi khác, một đám người già và trẻ con mặc quần áo hải quân ở nơi đó ngổn ngang lộn xộn.
Trên đỉnh một tòa tháp gần bọn hắn, một đám người nhìn chằm chằm phía dưới, lộ ra ý cười khinh thường.
"Ha ha ha ha, thật sự là kiệt tác!"
Một người cầm đầu ngồi gần đó, tiếng cười lớn nhất.
Cô ta tay trái cầm một miếng thịt chân, tay phải một khối pizza, nhìn chằm chằm một hải quân bình thường duy nhất phía dưới, hung hăng cắn một miếng pizza, "Như vậy, nên biến ngươi thành cái gì đây?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận