Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 59 - Người tốt bao nhiêu



Chương 59 - Người tốt bao nhiêu




Hải quân anh hùng. . .
Rocks. . .
Sự kiện lớn số một đã từng vang vọng thế giới, bị một tên thiếu úy chi bộ dùng ngữ khí hưng phấn hô lên, đều khiến Clow cảm thấy không đúng.
Nói đi cũng phải nói lại. . . Chính mình đại khái không đảm đương nổi danh hào này.
Khó mà nói. . . Nhưng 'Rocks' này chỉ là hải tặc treo thưởng 250 vạn.
"Không, không đúng."
Clow bỗng nhiên kịp phản ứng, nghiêm mặt nói với Chatham: "Không phải ta đánh bại, là các ngươi đánh bại, không có liên quan gì với chúng ta cả."
Suýt chút nữa đã xem nhẹ chuyện này.
250 vạn thì làm sao, có nhỏ cũng là thịt, công lao này mọi người cùng nhau phân còn dễ nói, chỉ nói là Clow thì hắn cũng không làm.
"Thế nhưng dù sao cũng là ngài cứu viện chúng ta mới có thể đánh bại. . ."
"Không có nhưng, cũng không có cứu viện gì, đây vốn chính là các ngươi đánh bại, ta không đoạt công lao." Clow nghiêm túc nói.
Người tốt bao nhiêu đây!
Nếu như không có Clow, bọn họ khẳng định sẽ thua, lại thêm danh khí cùng thực lực của Clow, công lao này khẳng định là chiếm lớn, mà Chatham sùng bái Clow, hải quân trên thuyền này đều sùng bái Clow, trong mắt bọn hắn, đây đã là công lao của một mình Clow.
Không ngờ Clow thiếu úy vẫn đẩy công lao cho bọn hắn, thừa nhận trước đó bọn hắn khổ chiến.
Không hổ là người có danh hiệu 'Hải quân anh hùng'.
Chatham nghiêm mặt nhìn một chút, trịnh trọng gật đầu: "Rõ! Ta hiểu, Clow thiếu úy!"
Clow hài lòng gật đầu: "Rõ ràng là được rồi, ta muốn đi chi bộ 153 chấp hành nhiệm vụ, không trì hoãn các ngươi nữa."
"Vâng!"
Hải quân cả thuyền cùng cúi chào Clow.
Clow tranh thủ thời gian để tên trung sĩ kia lái thuyền đi.
Mắt thấy quân hạm của Clow dần dần từng bước đi xa, trên thuyền có một trung sĩ bị thương hỏi:
"Thiếu úy, Clow thiếu úy thật sự muốn nhường công lao cho chúng ta sao?"
"Ngu xuẩn!"
Chatham trở lại gầm một câu: "Clow thiếu úy là người tốt như vậy, cũng là bởi vì thường xuyên cho những hải quân phổ thông chúng ta công lao, thế nên mới chậm chạp không thăng cấp!"
Anh hùng Đông Hải, người phát ngôn ý chí cứng cỏi, đối mặt với hải tặc là năng lực giả, dù có bị thương vô số lần đều cứng cỏi bất khuất, dựa vào ý chí ngoan cường đánh bại hải tặc.
Mà đối mặt với Morgan thượng tá kia, càng không đề cập tới tác dụng phụ kiếm thuật của chính mình, tình nguyện hôn mê cũng muốn ngăn cản Morgan.
Một người như vậy, làm sao có thể chỉ dừng lại ở quân hàm Thiếu úy!
"Chuyện lần này, báo cáo chi tiết, Clow thiếu úy có thể nhớ kỹ chúng ta, chúng ta cũng phải báo ân!"
Chatham trầm giọng nói.
Hắn nhìn về phía quân hạm dần dần biến mất, trong lòng thầm nghĩ: "Clow thiếu úy, Chatham ta nhất định sẽ là tùy tùng kiên cố nhất của ngài!"
Người giống Chatham không chỉ có một.
Clow qua hải vực chi bộ155, đi tới chi bộ154, cũng tương tự gặp được một bộ đội hải quân đang kịch chiến cùng hải tặc, đồng thời rơi vào thế hạ phong, nhưng lần này là đánh cận chiến, cũng không cần đến Clow xuất thủ, quân hạm dừng lại ghé vào, binh sĩ bản bộ như hổ gặp bầy dê, nhanh gọn xử lý đám hải tặc kia.
Tương tự, thuyền trưởng dẫn đội tuần hành hạm chi bộ 154 nghe nói đại danh của Clow thì lập tức cúi đầu chào, dáng vẻ cũng kích động giống như Chatham.
Thật vất vả thoát khỏi hải vực154, trong lòng Clow đã bắt đầu chửi tục.
Abra rốt cuộc đã nói hắn thành cái dạng gì!
Ánh mắt những hải quân này làm hắn có chút sợ hãi a!
. . .
Sau một thời gian ngắn đi thuyền, quân hạm rốt cục đi tới hải vực chi bộ 153 quản lý, may mắn, ở hải vực không đụng phải cái gì hải tặc, vô cùng gió êm sóng lặng.
"Ấy ấy, Clow, nếu trở lại Đông Hải, lúc nào chúng ta lại đi Baratie."
Trên thuyền, Rida vừa nghĩ tới Baratie là đã chảy nước bọt.
"Baratie à. . . Có thể, chờ đi Shells Town tìm được Abra rồi ta sẽ dẫn em đi."
Clow nghĩ nghĩ,
Hắn cũng hơi nhớ nhung hương vị ở phòng ăn Baratie, lần này đi qua đó, sẽ không có phiền phức như Hawk Eyes tồn tại, có thể yên tâm hưởng thụ mỹ thực.
"Cứ quyết định như vậy, Baratie, Baratie ~ "
Rida khẽ hát, dạo đến đi dạo đi trên boong thuyền.
Kuro ngồi ở đầu thuyền xuôi theo gió biển thổi, yên lặng đẩy mắt kính.
Quả nhiên vẫn là Đông Hải yên bình. . .
Grand Line đều là mấy chuyện quỷ gì.
Quả nhiên, đi theo Clow là đúng, bọn họ đã sống qua huấn luyện ở bản bộ, bây giờ trở lại Đông Hải, lập tức có thể sống cuộc sống yên tĩnh.
Lại đi thuyền nửa ngày nữa, quân hạm đến Shells Town.
"Rõ ràng mới mấy tháng, ta lại cảm giác thời gian đã qua rất lâu rồi vậy."
Clow nhìn thành trấn dần dần xuất hiện, thở dài.
Cuối cùng đã tới, cố hương của hắn- Shells Town.
"Nói đến thì anh vẫn luôn đều sinh hoạt ở nơi này nhỉ, Clow, người nhà của anh đâu?" Rida hiếu kì hỏi.
"Chết bệnh."
Clow nói: "Ta tự mình đưa tiễn bọn họ."
"Ta cũng không có cha mẹ."
Rida chán nản nói: "Khi còn bé, cha mẹ đã vứt bỏ ta."
Clow nhìn cô, vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, tràn đầy cưng chiều, "Trẻ con nghĩ nhiều chuyện thương tâm như vậy làm gì, em phụ trách vui vẻ là được rồi."
"Đừng có làm loạn kiểu tóc của ta, a khốn nạn!"
Rida đá Clow một cước, tức giận nói.
Quân hạm cập bến, mấy người xuống bến cảng, đến Shells Town.
Quân hạm hải quân đến, tự nhiên cũng hấp dẫn một nhóm người quan sát, nhìn thấy người tới, một số dân trấn đều lộ ra ý cười.
"Là Clow a."
"Clow, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi đi bản bộ, chúc mừng nhé."
"A, là Clow, muốn nếm thử quả táo sao?"
Sinh sống ở nơi này hơn 20 năm, Clow sớm đã thân quen với người ở Shells Town, chỉ cần là dân trong thành trấn thì không có người nào không biết hắn.
Clow chào hỏi từng người, bước chân không ngừng đi tới căn cứ chi bộ153.
Không có Morgan, Shells Town cùng chi bộ 153 rực rỡ hẳn lên.
Trước kia Morgan còn quản lý, chi bộ153 cùng thôn trấn trong hải vực quản lý đều phải gánh không ít tiền thuế, còn có cống kim, hiện tại Morgan không còn, cuộc sống của bọn họ cũng được tăng lên.
Bên trong căn cứ cũng sẽ không có khẩn trương quá không khí.
"Clow!"
Hải quân trong căn cứ vừa thấy được Clow, đều nhanh chóng chào hỏi.
Clow nói ngay vào điểm chính: "Abra đâu?"
Hải quân kia nghĩ nghĩ, "Abra thuyền trưởng thì ta không biết, đã thật nhiều ngày không thấy hắn rồi."
Không ở chi bộ?
Abra đã thăng chức, hiện tại độc lĩnh một hạm, với tính cách nhiệt huyết ngu ngốc kia của anh ta, không ở căn cứ cũng có khả năng rất lớn.
"Ripper trung tá đâu?."
"Ở văn phòng."
Từ biệt hải quân, Clow đi thẳng đến văn phòng.
Bây giờ tiếp nhận chi bộ153, làm trưởng quan tối cao căn cứ, tạm giam Morgan có công, được thăng cấp làm thượng tá.
Mặc dù cuối cùng Morgan chạy, nhưng lại không liên quan gì lớn tới Ripper.
Hiện tại hắn chính là trưởng quan tối cao của căn cứ.
Mà lại rất dễ chịu.
Bởi vì có Abra là hải quân thích đánh hải tặc, bảo đảm một phương bình an chính nghĩa.
Nhờ phúc của hắn, hiện tại hải vực chi bộ153 quản lý vô cùng yên bình.
Mà Abra như vậy lại là nhờ phúc từ Clow.
"Clow hẳn là ở bản bộ thi triển tài hoa của hắn đi, không biết tình trạng cơ thể của hắn đã giải quyết chưa, thật sự khiến người ta phải lo lắng."
Trong văn phòng, Ripper nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng thầm nghĩ.
"Ripper trung tá."
Đột nhiên, cửa bị mở ra, hắn mới vừa nghĩ đến Clow, lúc này người này đã đứng trước mặt hắn.
"Clow!"
Ripper đứng lên, kinh hỉ nói: "Sao ngươi lại sao trở về Đông Hải rồi? Là nghỉ ngơi sao?"
Không, là tìm kẻ phiền phức các ngươi!
Clow giật nhẹ khóe miệng, mặc dù rất muốn làm như vậy, nhưng vẫn cố nhịn.
Hắn có thể đi bản bộ, công lao của Ripper cũng không nhỏ.
Không nhỏ đến mức hắn muốn chém người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận