Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 89 - Cảm xúc vui vẻ



Chương 89 - Cảm xúc vui vẻ




Rida gọi một đống lớn đồ ăn, người phục vụ lại bê đến đồ uống, sau một lúc, Kuro cũng mang theo hải quân cầm túi giấy tới, đặt túi giấy chứa bánh bao đặt ở trước mặt Rida.
Rida lấy bánh bao nóng hôi hổi trong túi giấy ra, một ngụm đã cắn mất nửa bên.
"Ngô. . . Ăn ngon thật!"
Hai mắt Rida đều bắn ra ánh sáng, vùi đầu ăn như gió cuốn.
"Thật sao?"
Clow lấy ra một cái bánh bao từ trong túi giấy, dưới ánh mắt giống như hổ mẹ bảo vệ đồ ăn của Rida, hắn cắn một cái.
"Ừm, đúng là không tệ."
Vỏ bánh rất mềm, nhân bánh rất lớn, vô cùng thơm.
Rất nhanh, người phục vụ đã bưng lên đồ ăn mà Rida gọi.
Clow gọi rượu đỏ, chậm rãi rót cho mình, khẽ nhấp một miếng, nhìn bầu trời màu xanh phía trên, thư giãn thở hắt ra.
Thoải mái dễ chịu. . .
Sinh hoạt vô ưu vô lự lại an toàn như vậy, mới là thoải mái nhất.
Khi Clow đang hưởng thụ thời gian thoải mái dễ chịu khó được này, nơi âm u hẻo lánh bên trong kiến trúc đối diện, một ánh mắt nho nhỏ đang đánh giá bọn hắn, ánh mắt kia giống như đang hạ một loại quyết tâm nào đó.
Đạp đạp đạp. . .
"Mua hoa đi, hải quân tiên sinh tốt bụng!"
Tiếng bước chân liên tiếp vang lên, Clow đang ăn đồ ăn lại nghe được bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt, nghe có vẻ rất suy yếu.
Hắn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một bé gái mặc trường bào rách, đội mũ cao may vá, mặt lộ vẻ kiên nghị.
Nhìn chỉ tầm bảy tám tuổi.
Nhưng từ trình độ dinh dưỡng thì dáng vẻ Loli của Rida khi duy trì thể lực cũng tốt hơn cô bé nhiều.
Cô bé kia giơ một nắm hoa dại nhìn chính là hái ở bên ngoài, còn không có trải qua xử lý.
Quốc gia này ngay cả bé gái đều muốn gầy để đẹp rồi?
Rất hiển nhiên, cũng không phải thế.
Clow nhìn cô bé một cái, "Kuro."
Kuro đứng hầu bên người Clow, thoáng đẩy mắt kính, đi đến bên người bé gái kia, cô bé kia rõ ràng có chút sợ hãi, lui về phía sau mấy bước.
Kuro ngồi xổm xuống, cố nở một nụ cười với bé gái ' Em gái, những đóa hoa này của em cần bao nhiêu tiền, ca ca ta mua hết."
Bé gái nhìn hoa một chút, lại nhìn Rida đang ăn như gió cuốn một chút, nuốt nước miếng một cái, "Ta không cần tiền, ta có thể ăn. . . Ăn một chút đồ ăn sao?"
Kuro kinh ngạc nói: "Em gái, nếu có tiền thì có thể mua rất nhiều đồ ăn nha."
Nói rồi hắn móc ra một xấp Berries, đưa cho bé gái kia, "Cầm, em có thể đi mua rất ăn nhiều."
"Ta không cần tiền!"
Bé gái lại lui lại mấy bước, lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn ăn một miếng cơm. . ."
"Làm gì đấy!"
Đúng lúc này, trên đường cái có mấy người mặc đấu bồng màu đen phát hiện tình huống ở đây, người cầm đầu là một kẻ mặt mũi tràn đầy dữ tợn rống lên với bé gái.
Bé gái giật mình, ngay cả hoa đều không cần nữa, dưới chân như được bôi dầu bỏ chạy, nhanh chóng tiến vào trong hẻm nhỏ.
"Đừng chạy!"
Mấy người tuần tra đuổi theo, mà trước đó kẻ cầm đầu mặt mũi tràn đầy dữ tợn kia lại chạy đến bên cạnh Clow, nở nụ cười công thức nói:
"Quấy rầy hải quân đại nhân dùng cơm rồi, thực là quá mức mất mặt. Bỉ nhân là đội trưởng đội tuần tra của vương quốc Kaishao Morgati, hải quân đại nhân, để biểu đạt áy náy, lần này ngài dùng cơm, chi phí cứ tính trên đầu ta."
"Phải không? Vật thì thật sự cám ơn ngươi."
Clow nhìn Rida còn đang vùi đầu ăn uống, tiết kiệm được một món tiền, rất tốt.
"Nhưng chỉ là một bé gái bán chút hoa cỏ thôi mà, không cho phép con bé bán đồ?" Clow hỏi.
Kaishao lộ ra nụ cười: "Vương quốc có quy định, trừ người được đặc cách, những người khác đều không được phép mua bán."
"Ồ? Công việc thì sao?"
"Trừ người được, cũng không thể làm việc. Đương nhiên, hải quân đại nhân yên tâm, vương quốc có chính sách, tất cả bình dân đều có thể nhận lấy được đồ ăn, cho nên không cần lo lắng sinh hoạt cho bọn hắn."
Trong tươi cười của Kaishao mang theo vẻ sùng kính, "Đây đều là quy tắc do vương tử trò chơi quyết định, quy tắc của vương tử điện hạ, dân cư nhất định phải tuân thủ."
Lúc này Rida đã càn quét xong đồ ăn, liếm liếm ngón tay, rồi hỏi: "Vậy nếu mọi người ăn không đủ no thì sao?"
"Không tồn tại chuyện ăn không đủ no, ngài nhìn dân cư chung quanh nơi này xem, không có người nào không vui."
Kaishao chỉ vào những người đang đi lại kia, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, kiểu cười kia không phải giả vờ.
Bao gồm cả chính hắn cũng phi thường vui vẻ.
"Được rồi, ngươi lui ra đi, ta biết rồi."
Clow khoát khoát tay, nói.
Kaishao khom người hành lễ rồi cười nói: "Các vị hải quân đại nhân, hi vọng chơi vui vẻ ở Morgati."
Chờ người có mặt mũi tràn đầy dữ tợn kia lui ra, Rida lầm bầm: "Ăn không đủ no thì làm sao lại vui vẻ, ta nhìn bé gai kia chính là không vui."
Clow gõ đầu của cô, tức giận nói: "Người ta đối đãi với dân cư trong nước của mình thế nào là việc riêng của bọn hắn, quan tâm chuyện này làm gì, chính phủ thế giới đều không can thiệp được chuyện trong vương quốc của người ta."
Lời tuy nói như thế, Clow vẫn híp mắt lại, bên trong đôi mắt lóe lên một tia sáng đỏ.
Kenbunshoku, mở ra.
Kenbunshoku có tác dụng rất lớn, có thể dự báo nguy hiểm, có thể cảm giác kẻ địch, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc.
Không thể phủ nhận, lời Kaishao nói không giả.
Clow đảo qua những người dân mặc trường bào kia, hắn cảm thấy được cảm xúc của bọn hắn chính là vui vẻ.
Trên đường cái, không có một người dân nào truyền lại cảm xúc khác cho hắn, tất cả đều là 'Vui vẻ' .
Mà khi Kenbunshoku mở rộng, dần dần lan tràn vào trong hòn đảo, lông mày Clow lại nhíu một cái.
Trên cả hòn đảo nào, trừ du khách ra, không có người nào có cảm xúc không vui, trừ. . . Đứa bé gái bán hoa trước đó.
Cảm xúc của cô bé rất đa dạng.
Bi thương, đói, phẫn nộ. . . Còn có tuyệt vọng.
Một bé gái, làm sao lại có nhiều cảm xúc như vậy.
"Bi ai cho mình, vẫn là. . ."
Clow đốt một điếu xì gà, vẻ mặt lộ trong sương khói dần mông lung.
Hòn đảo này có chút dị thường.
Người vui vẻ có nhiều lắm.
Trừ vui vẻ ra, Clow không cảm giác ra tâm tình nào khác của bọn hắn.
Chỉ có vui vẻ.
Giống như cùng vùng đất lý tưởng vậy. . .
"Ăn xong rồi, Clow, chúng ta đi chơi đi!"
Rida lên tiếng kéo suy nghĩ của Clow lại, hắn gật gật đầu, đứng lên liền chuẩn bị xuất phát.
Nhưng lúc này, một người trung niên da đen, trên trán có một nốt ruồi mọc ra râu cá trê đột nhiên đi tới, thi lễ với bọn hắn, rồi cười nói: "Hải quân đại nhân, xin chào, ta là hướng dẫn viên du lịch Shiva trên đảo chơi trò chơi, xin cho phép ta dẫn các vị đi du lãm Morgati xinh đẹp này."
"Hướng dẫn viên du lịch? Chúng ta cũng không cần."
Kuro tiến lên, nói: "Tự chúng ta đi dạo là được."
"Chuyện này không thể được."
Shiva lắc đầu cười, chỉ vào du khách trên đường cái nói: "Du khách đến Morgati, nhất định phải có một hướng dẫn viên du lịch, đây là truyền thống của vương quốc chúng ta, cũng là vì để du khách trải nghiệm phong cảnh cùng sung sướng hội Morgati tốt hơn, mong các vị đừng cự tuyệt."
" Du khách không có hướng dẫn viên du lịch, không được hoan nghênh ở Morgati, đương nhiên, những hướng dẫn viên du lịch chúng ta là nghĩa vụ, không lấy tiền."
Clow nhìn hắn một cái, gật đầu nói: "Được thôi, ngươi dẫn đường."
"Phi thường cảm tạ ngài tha thứ cùng thông cảm." Shiva đưa bàn tay lên ngực, cúi người hành lễ.
"Như vậy, xin cho ta giới thiệu, nơi này là đường phố thương nghiệp Morgati, ở đây có thể mua được đồ chơi đặc thù sản xuất ở Morgati, ví dụ con rối về vương tử chơi trò chơi mà chúng ta thụ nhất sùng kính."
Shiva chỉ vào mấy cửa hàng bán con rối, trừ lẻ tẻ mấy con rối không giống, trong những tiệm kia, đều trưng bày con rối là cùng một người.
Đó là một người đàn ông tuổi trẻ mặc quý tộc lễ phục, trên mắt mang theo mặt nạ.
Con rối, ảnh chụp, kí tên, tất cả đều là bộ dáng của hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận