Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 781 - Cha ngươi chết



Chương 781 - Cha ngươi chết




"Loại lực lượng này."
Kaku nuốt một miếng nước bọt, "Mặc dù lão hủ biết Kim Nghê rất mạnh, nhưng loại lực lượng này… "
Lucci thản nhiên nói: "Rất bình thường, thế hệ tuổi trẻ ở trong hải quân, danh từ 'Quái vật' này chỉ có hắn là có thể xứng với."
Ba đại tướng, trước khi chưa trở thành đại tướng, khi ở trại huấn luyện tân binh cũng là được xưng là 'Quái vật'.
Nhưng từ sau bọn hắn, Smoker cũng tốt, Hina cũng tốt, hoặc là Koby gần nhất có thanh danh vang dội sau sự kiện anh hùng cảng Loki, hoặc là trong căn cứ hải quân cách Big•Mom gần nhất, có lời đồn trong cánh tay trái có chưa ác ma- Gurant
Trước khi vị này xuất hiện, không có ai có thể được xưng là là 'Quái vật' .
Lucilfer Clow, là quái vật có thể so sánh với ba đại tướng trong truyền thống nội bộ hải quân.
Có thực lực như vậy, Lucci không hề cảm thấy kỳ quái.
"Clow tiên sinh."
Kuro chuyển thành hình người, có chút không cam lòng nói: "Ta có thể đối phó với hắn, hắn không phải là đối thủ của ta."
Clow phun ra một ngụm khói thuốc, "Hắn đúng là không phải đối thủ của ngươi, nhưng chờ ngươi đánh xong thì ta đã có thể nhấn chìm cả tòa đảo này, chúng ta đến khảo sát quốc gia có ý muốn gia nhập liên minh chính phủ thế giới, thuận đường mang người đi, thời gian có hạn, không phải để ngươi ở đây chơi."
"Vâng" Kuro mím môi một cái, cúi đầu.
Được rồi, không sao cả.
Dù sao Clow tiên sinh cũng cho rằng hắn có thể thắng là được.
Kuro hắn đã được Clow tiên sinh cho thừa nhận, lại lại tiến một bước trên con đường phụ tá đắc lực.
Abra có thể sao?
Hay là Wilbur?
Không, bọn họ đều không uy hiếp được địa vị của mình!
Chỉ có Kuro hắn, vẫn sẽ vững như Thái Sơn!
Clow cũng không để ý Kuro đang suy nghĩ gì, chỉ giật giật ngón tay về phía đống đầu lâu của hải tặc bị chém đứt kia, chỉ thấy một đợt gió thổi đến, cuốn lên chỗ đầu lâu kia, rồi bay về một phương hướng nào đó.
Hắn đã hứa với thiếu niên nào đó đã chết đi kia là sẽ dùng đầu hải tặc để tế điện.
"Được rồi, trở về đi."
Clow xoay người, nhìn Noadi đã ngã trên mặt đất chết đi kia, nghĩ nghĩ rồi nói: "Mang thi thể của ông ta về."
Mấy tên hải quân nghe lệnh, khiêng thi thể Noadi lên, xuất phát về phía thành Thạch Vương.
...
Sau 2 tiếng, thành Thạch Vương, Aquitaine đang lo lắng chờ đợi.
Mặc dù nói hải quân xuất động, mà lại xuất động rất khó mà tưởng tượng nổi, trung niên hải quân dáng vẻ lười biếng kia hóa thành vệt sáng trắng mang theo tập thể hải quân biến mất, khiến Aquitaine có chút khiếp sợ.
Nhưng đối mặt với hải tặc bạo động, lỡ may bọn hắn thất bại thì phải làm thế nào.
Hắn làm vương tử nhiều năm như vậy, cũng coi là quen thuộc đối với tình huống trong nước, trong số những hải tặc kia cũng không phải tất cả đều là hạng người vô danh, mặc dù một số đại hải tặc đi theo tiểu tử mũ rơm ra khơi, nhưng cũng có một số kẻ lợi hại ở lại hòn đảo.
Những hải quân kia có thể đấu lại bọn hắn sao?
Nếu như thất bại.
Aquitaine nắm chặt nắm đấm, "Dù có thất bại, ta cũng sẽ không chịu thua!"
Hắn đã làm tốt dự định đền nợ nước.
Thân là quốc vương, hắn sẽ không khuất phục.
"Trở về, trở về rồi!"
Đột nhiên, người hầu đứng canh phía trước vừa chạy vừa kêu to.
"Đám hải quân trở về!"
"Trở về rồi? !"
Aquitaine sững sờ, trước sau mới 2 tiếng, trở về nhanh như vậy sao?
Là không tiêu diệt được hải tặc?
Hay là tan tác rồi?
Không chờ hắn suy nghĩ nhiều, đại bộ đội màu trắng từ phía trước dần dần tới gần, chờ đến khi hắn nhìn thấy, Aquitaine phát hiện trên người những hải quân không có vết tích chiến đấu gì.
Hắn há to miệng, vừa định hỏi bọn họ có phải không chiến đấu hay không, kết quả lại nghe thấy Kim Nghê trung tướng đi đầu nói:
"Cha ngươi chết rồi."
"? ? ?" Khóe miệng Aquitaine giật giật.
Người này làm sao lại mắng chửi người ta thế?
Trong lòng hắn nhất thời nổi lên một cỗ ngột ngạt, một cảm giác oan ức từ trong lòng nổi lên.
Chính mình chuẩn bị đồ ăn ngon thức uống tốt để phục vụ, thái độ đã làm được tốt nhất, nhưng hải quân này cũng rất quá đáng!
Cho dù là người của chính phủ thế giới đến khảo sát, cũng không thể đối đãi với hắn như thế!
Hắn là muốn để quốc gia gia nhập liên minh, không phải tới làm nước phụ thuộc!
"Ta…"
Aquitaine nhướng mày, có chút không nín được, đang muốn nói gì, đột nhiên thấy trong đám hải quân phía sau, có mấy người khiêng một thân thể nhìn quen mắt nhích lại gần.
"Cha…Cha!"
Hắn trừng to mắt, nhìn Noadi đã hoàn toàn không thể động đậy, nhắm mắt lại, hoàn toàn ngây người.
Kim Nghê trung tướng không phải đang mắng chửi người, hắn nói thật?
"Làm sao có thể, ông ấy…Ông ấy "
Aquitaine chỉ vào thi thể Noadi vồi quát lớn với người trước mặt: "Sao ông ấy lại chết a! Cha ta rất mạnh, ông ấy rất mạnh! Cho dù là tiểu tử cái kia kia, cha cũng chiến đấu cùng hắn thật lâu mới bại trận!"
Đôi mắt dần dần đỏ lên.
"Các ngươi có phải biết chuyện gì hay không! Kim Nghê, không, Clow! Ngươi kéo lâu như vậy mới đi, có phải đã sớm biết cha ta sẽ chết hay không, ngươi cố ý đúng không! Vì sao, vì sao!"
Hắn xiết chặt nắm đấm, khiến cả cánh tay đều đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy.
"Chú ý ngôn từ, Aquitaine." Kuro đẩy mắt kính, cảnh cáo.
"Lúc này mà ngươi còn nói ta chú ý ngôn từ, ta là một con người, ta cũng có tôn nghiêm! !" Aquitaine gầm lên.
Clow cắn xì gà, nhìn Aquitaine, lạnh nhạt nói một câu: "Phụ thân ngươi là chiến tử, đạt được ước muốn."
Câu này khiến toàn thân Aquitaine cứng đờ.
Giống như bị tia sét đánh trúng, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Đó là khi còn bé.
"Cha, lý tưởng của người là gì?"
Lúc ấy hắn 3 tuổi hỏi cha mình vẫn còn trẻ.
"Lý tưởng."
Cha hắn mỉm cười nói cho hắn: "Để Korf vương quốc hòa bình là thứ nhất, thứ hai chính là nếu như khả năng, ta muốn chiến đấu mà chết."
"Hở? Chiến tử? Chiến tử là gì?"
"Chiến tử à… "
Cha hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trời chiều dần dần rơi xuống kia, ngừng lại một hồi lâu, mới đưa tay vuốt ve đầu của hắn, dịu dàng nói:
"Chiến tử chính là thân là một người, ôm lý tưởng trong ngực mà chết đi."
"Quốc gia này cần thay đổi, ta không muốn bọn hắn làm hải tặc, như vậy sẽ chỉ làm Korf vương quốc từ từ tử vong, nhưng ta lại không làm được gì. Phương thức hòa bình có rất nhiều loại, nhưng thích hợp với Korf, chỉ có năng lực của ta, bọn hắn sẽ hận ta, nhưng cuối cùng bọn hắn sẽ quen thuộc, thẳng đến khi trở thành một quốc dân giống như quốc dân ở những vương quốc khác."
"Lúc đó, ta đã hoàn thành chức trách của một quốc vương, nhưng ta là hải tặc, ta cũng là muốn tác chiến cùng kẻ địch, sau đó vì lý tưởng của mình mà chiến tử, đây là số mệnh của đại bộ phận hải tặc, ta cũng không thể ngoại lệ. Đáng tiếc, đây là mâu thuẫn, hai lý tưởng của ta cuối cùng chỉ có thể hoàn thành một cái, có lẽ con có thể thay thế ta hoàn thành lý tưởng thứ nhất, mà ta sẽ hoàn thành lý tưởng thứ hai."
Lúc đó Aquitaine không hiểu lời cha mình nói, chỉ cảm thấy cha mình nói nhiều.
Sau đó dần dần lớn lên, hắn cũng từ từ quên đi chuyện này, bởi vì cha hắn đã không còn nụ cười kia, không còn nhẹ giọng thì thầm, ngược lại tràn ngập ngang ngược, ngang ngược kia khiến người sợ hãi, cũng làm cho người căm hận.
Quên từ lúc nào đây?
Hắn rõ ràng nhìn thấy qua cha hắn ra lệnh cho bác sĩ chế thuốc, sau đó đưa cho những thợ mỏ bị bệnh kia.
Nhưng thợ mỏ rõ ràng ở xa như vậy, sao cha hắn lại biết chứ, không có người nói tình báo phương diện này, tất cả quốc dân đều cảm thấy bọn hắn là nô lệ, sẽ không có người đồng tình bọn hắn.
Rốt cuộc là từ lúc nào, hắn quên đi chuyện này đâu?
Là do phụ thân lâu dài không nói, sau đó hắn lớn lên dần nổi lòng phản nghịch, hoặc là từ khi tiểu tử mũ rơm đến này?
Noadi, cha hắn, tồn tại thống trị vương quốc hơn 20 năm.
Trước khi không thấy thi thể của cha hắn, hắn vẫn cho là mình là có thể không sống dưới bóng tối của cha nữa, hắn là tân vương, hắn đã thoát khỏi khống chế của cha hắn.
Nhưng thật sự khi nhìn thấy thi thể của ông, Aquitaine đột nhiên phát hiện, chính mình giống như không lợi hại như vậy
Bởi vì dù cha hắn thất bại, nhưng ông ấy vẫn tồn tại, chỉ cần ông ấy tồn tại, trong lòng Aquitaine chắc chắn sẽ có một cây đại thụ, dù hắn một mực phủ nhận.
Nhưng bây giờ, cây đổ rồi.
Hắn không có thủ đoạn như cha hắn, cũng không có thực lực, càng cũng không có lực thống trị vương quốc dài đến hơn 20 năm như cha hắn.
Những hải tặc bạo động kia không đánh vào thành Thạch Vương, nguyên nhân không phải là bởi vì cha hắn tồn tại sao?
Cha hắn không có, chính mình thật sự thành vương, không còn bị người đè ép
Aquitaine quỳ rạp xuống đất, ngơ ngác nhìn gương mặt Noadi yên tĩnh, gương mặt không còn phát giận, không còn cau mày, không còn không vui.
Hắn lộ ra nụ cười, nước mắt ở thời khắc này lăn xuống, lẩm bẩm nói: "Ta hiện tại là vương."
Từ đây, quốc vương gánh trên lưng sinh mệnh quốc dân cùng nhân sinh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận