Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 426 - Kêu ra đi



Chương 426 - Kêu ra đi




Chuyện giống như vậy xảy ra khắp nơi ở khu vực 30, đám hải quân để mọi người trở về trong nhà, tất cả người tới du lịch bị đuổi tới trên thuyền, không phải lên đường trong đêm thì chỉ có thể qua đêm trên thuyền.
Trừ những chuyện này ra, còn cần điều tra một phen, nói là thanh tra hải tặc, kết quả có một số quý tộc từ quốc gia khác tới đây chơi, tự thân mang nô lệ cũng bị mang đi.
Dẫn đến những người này oán than dậy đất, nhưng đối với hải quân thì bọn họ chỉ đang nghiêm ngặt chấp hành mệnh lệnh của Clow mà thôi, hoàn toàn không sợ những quý tộc này uy hiếp.
Hải quân chung quy là hải quân, là phải tuân theo mệnh lệnh của bản bộ, bọn họ cũng không phải thuộc hạ của đám quý tộc kia.
Trận điều tra này kéo dài đến đêm.
Giải quyết xong du khách ở khu vực 30, hải quân lập tức chuyển hướng khu vực chỗ ở ở khu 30, bắt đầu điều tra từng nhà.
3000 hải quân, 1000 người bao vây biên giới khu vực 30, thực hành quản chế, những người còn lại tiến hành điều tra.
Phanh phanh phanh!
"Mở cửa, chúng ta là hải quân!"
"Ta hoài nghi nơi này có giấu hải tặc, xin phối hợp điều tra."
"Chúng ta là hải quân, sẽ bảo hộ an toàn cho các ngươi!"
Những lời nói này không ngừng vang lên ở khu vực30.
"Kiểm tra một chút!"
Lúc này, ở một chỗ cũ nát tại 35GR, Sazel dẫn đội gõ cửa lớn một nhà.
Sau cánh cửa này, có vẻ là một đám nhà trệt thấp bé, là chỗ ở của những kẻ nghèo hèn tại Sabaody, bình thường ngăn cách cùng khu công viên.
Nhưng nơi như thế này chính là chỗ trọng điểm cần điều tra.
Phanh phanh!
Sau khi gõ hai lần, thấy bên trong cửa lớn không có phản ứng, Sazel đi lên nhìn ánh đèn chiếu rọi kia, vung tay lên, nói: "Đại pháo đẩy tới, đánh nổ cửa cho ta!"
"Thiếu úy, dùng đại pháo có phải là quá. . ." Một tên hải quân do dự nói.
"Không cần đại pháo thì ngươi mở nơi này ra cho ta?" Sazel quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái.
"Vâng! Ta lập tức đi chuẩn bị ngay!" Hải quân chào một cái, quay người chạy ra ngoài.
Rất nhanh, một đám hải quân đã đẩy một khẩu đại pháo tới.
Sazel móc từ trong ngực ra một điếu thuốc lá, sau khi đốt lên hút một hơi lại nói: "Người bên trong! Ta đếm ba tiếng, nếu không mở cửa ta sẽ nổ pháo!"
"Ba!"
Sazel căn bản không đếm, sau khi mở miệng trực tiếp phất tay, "Cho ta. . ."
Kẹt kẹt!
Cửa lớn bỗng nhiên bị mở ra, mấy người mặc quần áo lam lũ đứng bên trong cửa, vẻ mặt kinh hoảng, "Mở mở, mở rồi! Hải quân đại nhân, tuyệt đối không được công kích."
"Hứ, tốn công. . ."
Sazel đi vào bên trong, quét mắt nhìn đám người đang thấp thỏm kia, nói: "Hải quân muốn kiểm tra, hiện tại hãy trở về nhà của chính các ngươi đi, không được chạy loạn."
"Hải quân đại nhân."
Một người cao lớn đứng dậy, xoa xoa tay nịnh nọt nói: "Nơi này là khu ổ chuột, không có hải tặc tới đây, chúng ta đã sớm biết mệnh lệnh, đã gọi người tới để hải quân đại nhân kiểm tra."
Nói rồi hắn chỉ về phía sau.
Chỉ thấy ở cổng những ngôi nhà thấp bé kia, có người đứng tốp năm tốp ba, dưới ánh đèn ở cửa ra vào, rúc vào với nhau.
Đa số đều là người một nhà, một đôi vợ chồng trưởng thành kèm theo một hai đứa bé, chợt có mấy đứa bé đơn độc đứng cùng một chỗ, đều dùng ánh mắt e ngại nhìn hải quân.
"Ngươi là ai?" Sazel nhìn về phía người cao lớn kia.
"Ta là người đại diện của những người ở đẩy, bình thường đều là để ta tới thương lượng."
Người cao lớn mỉm cười nói: "Hải quân đại nhân, ngài nhìn đi, chúng ta vẫn luôn hòa bình như thế, không có hải tặc đến, ngài mạo muội xuất động, sẽ khiến người nơi này cảm thấy sợ hãi, cho nên. . . Ta gọi hết người ở đây đi ra, vừa rồi không mở cửa cũng là bởi vì việc này."
"Ừm. . ."
Sazel gật gật đầu, "Thoạt nhìn có vẻ không có gì không đúng."
"Đúng là như thế, chúng ta đều là người nghèo, cũng không có gì cần điều tra, ngày mai chúng ta còn muốn làm việc kiếm sống, ngài điều tra từng nhà, thực tế là chậm trễ không nổi." Người cao lớn kia cười bồi nói.
"Tại sao phải lục soát người nghèo chúng ta, đi lục soát đám người giàu có ấy!"
"Đúng vậy, đi lục soát bọn hắn a!"
Hai người cũng mặc quần áo tả tơi đứng bên cạnh oán thầm.
"Ngậm miệng!"
Người cao lớn trừng mắt liếc bọn họ, tiếp đó lại cười nói với Sazel: "Hải quân đại nhân, ngài xem. . ."
Sazel nhìn thể trạng của người cao lớn cùng người bên cạnh hắn một chút, lại nhìn một chút đám người cũng quần áo tả tơi, nhưng dáng người gầy yếu kia, trầm ngâm.
Nhưng theo lý thuyết, hiện tại đúng không có điểm khác lạ gì.
Muộn như vậy, hắn không đi điều tra những người giàu có kia, đi tìm những nô lệ kia, hoặc là đi tìm hắc bang, chạy tới nơi này quấy rầy bình dân làm gì.
Nếu Clow tiên sinh biết có lẽ có thể đánh chết hắn.
Nhưng. . .
"Luôn cảm thấy có chút không đúng. . ."
Sazel luôn cảm thấy có điểm lạ, nhưng lại không biết quái lạ ở nơi nào.
"Ừm. . ."
Hắn lại liếc mắt nhìn những người kia một cái, gật đầu nói: "Được thôi, các ngươi chú ý thêm chút, có hải tặc hoặc là phần tử khả nghi thì, nhất định phải kịp thời báo cho chúng ta biết, phía trên có mệnh lệnh, điều tra kỹ tất cả phần tử khả nghi, phòng ngừa hải tặc lẫn vào."
"Hải quân đại nhân ngài yên tâm, nơi này chúng ta đều là biết nhau, chưa từng thấy người sống." Người cao lớn nghe xong, thì vọi đáp.
"Vậy thì đi."
Sazel phất phất tay, quay người rời đi.
"Ách. . ."
Khi Sazel xoay người, ở cổng một nhà trệt thấp bé, mấy đứa bé đứng tại kia, một đứa bé trong đó vô thức muốn phát ra tiếng.
Nhưng rất nhanh, bên cạnh nhà trệt thấp bé, một người trừng mắt liếc nó một cái, mở to miệng, nhỏ giọng nói: "Ngươi muốn chết sao, tiểu quỷ."
"Ca ca. . ."
Bé gái bên cạnh đứa bé kia vô ý thức trốn ở sau lưng của hắn, run lẩy bẩy.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì. . ."
Đứa bé kia vội vàng an ủi côbes, miệng cũng nhắm lại.
Trong ánh mắt của hắn, dần dần mất đi hào quang.
Đúng vậy. . .
Có gì để kêu.
Trước kia cha hắn từng nói, có việc thì phải hô to, chỉ cần kêu ra sẽ bị người khác nghe được, chắc chắn sẽ có người giúp hắn.
Nhưng đạo lý này căn bản không dùng được.
Từ khi đám người này đến đây, hắn từng vô số lần cầu viện với bên ngoài, gần như là mỗi ngày đều sẽ đi bên ngoài kêu to.
Hải quân tới qua, nhưng những người này nhận được tin tức, lúc ấy sẽ lập tức che giấu, thẳng đến khi hải quân rút đi, bọn chúng sẽ lại xuất hiện.
Mỗi lần đều đổi lấy một trận đánh đập.
Sau đó ngày thứ hai bị ép buộc đi ăn xin, trộm cắp, mỗi một ngày đều là lặp lại như thế.
Có gì để kêu. . .
Như vậy cũng tốt, bọn hắn còn có thể sống được.
"Cái này. . ."
Sazel vừa bước tới cửa lớn, đột nhiên lại quay người, nhìn sang người cao lớn kia.
Người cao lớn kia đang nhe răng cười bị cái xoay người này dọa cho giật mình, vội vàng đứng dậy, nói: "Hải quân đại nhân, còn có cái gì dặn dò."
"Không. . ."
Sazel ngậm thuốc lá, nhìn hắn nửa ngày, lại quét mắt nhìn đám người phía sau, "Được rồi, không quấy rầy các ngươi, các ngươi tự tiện."
"Vâng! Hải quân đại nhân đi thong thả." Cao lớn người cười nham nhở.
Bọn hắn còn có thể sống được. . .
Đứa bé sững sờ nhìn đám hải quân dần dần quay người, từ cửa lớn kia rút lui mở, mà đám người kia cũng gấp rít đóng cửa lớn lại.
Thật sự chỉ là. . . Còn sống sao?
"Kêu đi ra, nếu có nguy hiểm thì cầu cứu với người bên ngoài là lựa chọn tốt nhất, giấu ở trong lòng thì sẽ không có ai quan tâm ngươi nha."
Trong đầu, gương mặt cha đang mỉm cười dặn dò nó lại hiện lên.
"Thế nhưng, ba ba. . . Thất bại, chúng ta xong đời, đệ đệ muội muội sẽ xong đời." Đứa bé thì thầm.
"Ô ô. . ."
Bên cạnh vang lên tiếng khóc.
Chỉ thấy ngoài cửa một dãy nhà ở bên cạnh, một đôi vợ chồng rúc vào với nhau, người cợ vô thức cúi đầu vào trong ngực của người chồng, thấp giọng khóc sụt sùi.
Những người chân chính gầy yếu kia đều lộ vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng bị những kẻ có thể trạng to con kia trợn mắt nhìn thì cũng không dám lên tiếng.
"Muội muội, ta. . ."
Đứa bé há to miệng, nhìn cửa lớn dần dần bị đóng.
"Ca ca, ta sợ. . ." Bé gái càng dựa sát vào hắn.
Cửa lớn dần dần khép kín, đứa bé nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới những người này lúc mới tới, bọn họ phản kháng.
Không còn chamej, những người dũng cảm kia cũng bị đánh phục.
Chính hắn cũng dần dần không kêu nữa.
Không còn cầu cứu. . .
Nhưng có lẽ. . .
Đứa bé đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt cửa lớn đóng lại, nó rống lớn lên.
"Cứu lấy chúng ta! ! !"
Phanh.
Cửa lớn bị đóng lại.
Người cao lớn kia trừng to mắt, khiếp sợ nhìn bé trai đột nhiên hô lên kia, không khí dường như đều tĩnh lại vào thời khắc này.
Ngoài cửa bị đóng lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
"Hắc!"
Người cao lớn siết quả đấm, đi tới bé trai kia, cười lạnh nói: " Có phải lão tử đã nói là không cần làm chuyện không có ý nghĩa không. Hải quân? Ngươi cho rằng những người kia sẽ cứu các ngươi sao? Bọn hắn chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi, ta thấy ngươi lại muốn bị đánh, tiểu Zeno!"
Đứa bé vô thức tiến về phía trước một bước, ngăn trước mặt đệ đệ muội muội của hắn, trong mắt xuất hiện vẻ thâm trầm tuyệt vọng.
Quả nhiên. . . Vô dụng sao?
Chí ít, dùng tính mạng của ta để những người này phát tiết đi.
Ba ba, ta lại tin tưởng người một lần, nhưng kết quả chứng minh, lời người nói là. . .
Bành! ! !
Cửa lớn bỗng nhiên bị đánh mở, mảnh gỗ vụn cùng hài cốt bay tán loạn ra, mở ra một đoàn bụi mù.
Một tàn ảnh cực nhanh từ trong bụi mù kia hiện lên, cực nhanh đè lại tên cao lớn kia, hung hăng ném hắnxuống đất.
Lần này, trực tiếp ấn người cao lớn kia vào mặt đất, ném ra một cái hố, chỉ thấy răng vẩy ra, Sazel chậm rãi đứng người lên, lạnh lẽo nhìn chung quanh, nói:
"Ta nghĩ mãi vẫn thấy có chỗ nào không đúng, thể trạng của các ngươi không đúng, những người này đều gầy teo, chỉ có mấy người các ngươi cường tráng như vậy, ai có thể giải thích cho ta một chút xem là vì sao không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận