Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 756 - Kiếm, thuẫn, mâu



Chương 756 - Kiếm, thuẫn, mâu




Đồng bào của bọn hắn là do quốc vương của bọn hắn tự tay xử lý? !
Đối mặt với phát biểu có lý có cứ của David, đám binh sĩ của Laya vương quốc lâm vào trì trệ, từng người lộ ra thần sắc cứng đờ, trở nên mê mang.
"Vì sao?."
Yev bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, "Chúng ta có chống cự, chúng ta đang chống cự mà! Cho dù kính trọng Dressrosa, chúng ta cũng phải đánh một trận chiến tranh đường đường chính chính, thắng là bảo vệ gia viên, thua cũng sẽ không oán hận, bởi vì là chuyện đường đường chính chính làm được, thế nhưng tại sao phải như vậy!"
Bọn hắn làm binh sĩ của vương quốc, bọn họ cũng trung với chức trách, Dressrosa vừa lên bờ, bọn họ đã bắt đầu chiến đấu.
Vào lúc đó, bị Dressrosa đánh lui, xuất hiện thương vong, bọn họ chưa từng oán hận qua.
Bởi vì đây là đường đường chính chính tác chiến, bọn họ thua cũng nhận, cũng không mất mặt.
Yev cam đoan, bọn họ không có một chút lười biếng, trên chiến trường bọn hắn luôn dốc sức tác chiến, đánh thua chỉ thuần túy vì kẻ địch càng mạnh mà thôi.
Thế nhưng, cũng không cần dùng thủ đoạn ti tiện như thế, những người kia, cũng là con dân của hắn mà!
David nhìn Yev khóc ròng ròng, thản nhiên nói: "Ta sẽ không giải thích cái gì, bởi vì ta đích thật là đang xâm lược, ta nhất định phải chiếm được Laya đảo, đây là một bước cuối cùng trong trận chiến đầu tiên của Dressrosa, dù có phải trả giá bằng hy sinh lớn hơn nữa, ta đều sẽ chiếm lấy nó. Các ngươi mất đi ý thức chiến đấu thì làm thần dân sinh hoạt đi, còn quốc vương kia của các ngươi sẽ do ta- Người chinh phục đích thân xử quyết hắn."
Nói xong hắn cũng mặc kệ những binh sĩ Laya vương quốc đang mê mang này, vung tay lên, nói: "Đẩy mạnh chiến tuyến về phía trước!"
Quân đội Dressrosa phía sau nghe vậy, cũng không dừng lại lâu, thống nhất đẩy mạnh chiến tuyến về phía trước, lần này, binh sĩ Laya vương quốc không ngăn cản nữa , mặc cho bọn hắn tiến lên.
Làm xong đây tất cả, David mới quay đầu sang nói với Abra: "Chờ ta giải quyết vị quốc vương kia, chinh phục nơi này xong lại ôn chuyện cùng các ngươi."
Nói rồi hắn đuổi theo quân đội Dressrosa, tiến đến thành trấn 'Quả vực' của Laya vương quốc.
Đồng thời, quân đội còn lại Dressrosa còn đang đổ bộ lên trên bờ cũng xuất phát về phía quả vực.
Nhìn đại bộ đội chầm chậm tiến lên, Donald hỏi: "Abra Thượng tá, chúng ta nên ngăn cản sao?"
"Không."
Abra nghiêm mặt nói: "Hắn không xuống tay với bình dân, vậy thì chỉ là chiến tranh đơn thuần, thuộc về sự vụ nội bộ của vương quốc, hải quân chúng ta không có quyền nhúng tay."
Mà người đàn ông kia có thái độ đối với Clow tiên sinh cũng giống như bọn hắn vậy.
Như Wilbur nói, vậy khẳng định chính là một người tốt!
. . .
Quả vực.
Trong vương cung.
Randolph ngồi trên vương tọa do rễ cây kết thành, hai chân run run cùng ngón tay thỉnh thoảng gõ tay vịn bại lộ tâm tình hắn khẩn trương.
"Vương."
Từ phía sau, một người da đen cao gầy tới gần, nói khẽ: "Đều đã chuẩn bị kỹ càng."
Randolph nhẹ gật đầu, hừ lạnh nói: "Hải quân không đáng tín nhiệm, đám khốn muốn đầu hàng kia cũng không đáng được tín nhiệm, nếu như không phải ta đốt thôn của bọn chúng trước, bọn chúng không có khả năng có thể chống cự lâu như vậy."
"Đúng vậy, vương, trí tuệ của ngài như biển cả thâm thúy." Người kia cúi đầu cung kính nói.
Randolph mỉm cười, sau đó lại trở nên dữ tợn, hắn nắm thật chặt tay vịn, gân xanh bại lộ trên mu bàn tay:
"Ta mới là quốc vương Laya vương quốc, các thế hệ đều là! Pansa David đáng chết, tại sao phải đến chỗ của ta, hắn muốn ta mất đi vương vị? Vậy ta sẽ không lưu lại cho hắn gì cả! Con dân, tài phú, sẽ không lưu cho hắn gì cả, số tiền kia đủ cho ta đi bất kỳ chỗ nào thoải mái dễ chịu sống cả đời."
Ngăn cản Dressrosa?
Trước đó hắn có ý nghĩ này, dù sao hắn mới là vương của nơi này, hắn có tính thống trị trời sinh, tên 'Vua điên' David kia là kẻ xâm lược!
Vì thế hắn tình nguyện đốt rụi thôn, đồ sát người nhà binh sĩ, cũng phải để các binh sĩ dựa vào cừu hận chống cự.
Nhưng đánh tới hiện tại, hắn cũng không còn ôm hi vọng gì.
Cho nên hắn vẫn chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu như không thể giữ vững, vậy cũng không lưu lại cho David kia!
Đốt rụi tất cả thôn, mang tài phú đi, chừa cho hắn một mảnh thổ địa không có thứ gì!
"Dressrosa, là quân đội của Dressrosa! Chúng ta bại, bại! !"
Ngay khi trong lòng Randolph âm thầm nảy sinh ác độc, đột nhiên, tiếng hò hét bên ngoài kèm theo tiếng bước chân lộn xộn cùng nhau vang lên.
Hoắc!
Randolph từ trên ghế đứng dậy, mở to hai mắt, không thể tin nói: "Làm sao có thể, chiến trường không phải ở trung tâm sao, mà hải quân còn đi qua, vì sao lại tan tác nhanh như vậy? !"
Nói rồi giống như hắn nhớ ra cái gì đó, bước nhanh về sau, "Nhanh, tổ chức nhân thủ, lập tức ra khơi!"
Ầm!
Đúng lúc này, cửa lớn bị một luồng lực lượng đập ra, hai tấm ván gỗ bay lên, mang theo một luồng gió mạnh, thổi tới khiến bước chân Randolph lảo đảo, quỳ rạp xuống đất.
Trong đó, một khối cánh cửa bay ra ngoài trực tiếp nện vào người da đen cao gầy kia, giống như đạn pháo đánh trúng vậy, cả cửa lẫn người cùng nhau bị đánh bay tới vách tường Vương cung trên cây, gắt gao ghim vào bên trong, từ khe hở chảy ra lượng lớn máu tươi, mắt thấy là không sống được.
David mặc áo giáp lang kỵ sĩ, tay cầm đại kiếm chậm rãi đi tới, thản nhiên nói với Randolph quỳ rạp xuống kia: "Ra khơi? Nếu như khi ta phát ra mệnh lệnh tiến công mà ngươi liền dứt khoát rời khỏi, nói không chừng ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
"Pansa David!" Đồng tử Randolph gần như co lại thành điểm, nghiến răng nghiến lợi quát một tiếng, "Ngươi là tên điên! Ta và ngươi không có thù hận, tại sao phải nhắm vào quốc gia của ta!"
"Bởi vì nơi này cách lão gia rất gần, ngươi cản giấc mộng của ta."
Nói xong, bước chân David trượt đi, thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh đen nhánh, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Randolph, đại kiếm vung tới phía trước, đầu của Randolph lập tức bay lên.
Giết người, không cần tốn nhiều nước bọt.
Mà lúc này, Abra cùng Wilbur chạy tới ở phía sau, khó khăn lắm mới đến Vương cung, vừa hay nhìn thấy cảnh đầu Randolph bay lên kia mắt.
David cắm đại kiếm xuống dưới mặt đất, quay đầu nhìn về phía bọn hắn, lộ ra mỉm cười: "Vẫn chưa thể hoàn toàn tự giới thiệu, ta tên là Pansa David, là người thề trở thành kiếm của lão gia, không, Lucilfer Clow!"
Lời này khiến Abra sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ mừng như điên, hét lớn:
"Ta là Douglas Abra, là người thề trở thành tấm thuẫn của Clow tiên sinh "
Wilbur thở sâu, cũng kêu lên: "Ta tên là Wilbur, là người thề trở thành mâu của Clow tiên sinh!"
3 người nói xong, nhìn một trận, bỗng nhiên cùng cười to.
Xác định!
Bọn hắn là hạng người cùng chung chí hướng!
Đều là vì chính nghĩa của Clow tiên sinh mà kính dâng cả đời!
Giờ khắc này, Abra lại vô hoài nghi.
Có người đại hoành nguyện như vậy nhất định là người tốt, cũng nhất định là tồn tại tinh thần chính nghĩa.
Mặc dù đáng tiếc người này không phải là hải quân, nhưng cũng không quan trọng, chính nghĩa của Clow tiên sinh, cũng không phải chỉ áp dụng trong hải quân.
Nếu như che dấu chính nghĩa kia trong nội bộ hải quân, không khỏi quá không coi trọng, phần chính nghĩa này, Abra ước gì để người đời đều biết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận