Ta Chỉ Muốn Về Hưu Lại Bị Ép Trở Thành Đại Tướng

Chương 469 - Hải tặc chi trấn?



Chương 469 - Hải tặc chi trấn?




Có quần áo ấm áp, Clow lại điều khiển hòn đảo đầu sư tử thăng lên, tiếp đó thân thể cũng bay lên, trước đó phương hướng ghi nhớ bay đi.
Sau một lúc bay lượn, mục tiêu mà Clow phát hiện là một hòn đảo nhiều núi lớn, ngọn núi gần như bao trùm cả một nửa hòn đảo.
Trên đảo này, có một thành trấn to lớn từ bến cảng nối tới trung tâm hòn đảo.
Clow trên bầu trời nhìn một lát mới hạ xuống.
Thời tiết bão tố vừa vặn che đậy ánh mắt của người khác.
Clow hạ xuống một chỗ bên bến cảng thành trấn, từ nơi hẻo lánh đi ra.
Mưa to làm người trên đường phố rất ít, một số người mặc áo choàng vội vàng đi qua, phòng ở chung quanh tất cả đều là loại thấp bé, rất nhiều nóc nhà chỉ là được đơn giản tu bổ qua, nhìn đã biết là rất nghèo.
Nhưng chuyện lạ là đường đi ở nơi này rất sạch sẽ.
"Hỏi thăm tình huống trước một chút rồi lại nói."
Clow chuẩn bị từ ngõ hẻm đi ra, nhưng đúng lúc này, một cái tay bắt lấy mắt cá chân hắn.
"Ừm?"
Hắn chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy từ bên trong nơi hẻo lánh có một người nằm rạp trên mặt đất dưới cơn mưa to, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, cái tay khô gầy của người này gắt gao bắt lấy mắt cá chân của hắn, ngẩng cái đầu giống như bộ xương kia, trong mắt tràn đầy khát vọng.
"Vị tiểu ca này, cho ta chút tiền đi, ta đã 3 ngày không được ăn cơm rồi."
Clow nhìn hắn một cái, vươn bàn tay ra, dưới cơn mưa to này, đột nhiên thả xuống một mảnh da lông có tính chất cực kỳ tốt.
Hắn vươn tay ra, tấm da lông này chính là cả mảnh, da lông phân ra một mảnh, nổi lơ lửng bay đến bên cạnh người kia.
"Tiền thì ta không có, túi quần còn sạch hơn cả mặt, ta đi ra ngoài xưa nay không mang tiền, tấm da lông cũng không tệ lắm, ngươi cầm đi đổi tiền đi."
Clow bỗng nhúc nhích chân, giật khỏi tay của người này.
"Có đồ ăn sao, đồ ăn cũng được, ta không cần tiền." Người kia khẩn cầu nói.
Clow nhíu mày: "Đã nói ta không có tiền, có tay có chân, cầm đi đổi cũng không được sao?"
"Có phải ngươi muốn để ta ra ngoài hay không! Ngươi là tên xấu xa này, ta tuyệt đối không ra ngoài!"
Tên ăn mày kia cắn răng, không biết lấy sức lực ở đâu ra đứng lên, cũng không lấy tấm da lông kia, va vào Clow một phát, tiếp đó chạy nhanh vào nơi hẻo lánh, rất nhanh đã biến mất.
Trong mưa to, chỉ còn tiếng nói của hắn.
"Ta sẽ không đi ra, ta sẽ không để bọn hắn bắt đi. . ."
"Người này. . ."
Clow ngẩn người, đưa tay nắm lấy tấm da lông trên mặt đất "Có bệnh gì sao?"
Hắn lắc đầu, đi ra ngõ nhỏ.
Bên ngoài đường đi chính là bến cảng.
Sau khi Clow ra khỏi ngõ nhỏ, lập tức chuyển mắt xem xét, nhắm đôi mắt lại.
Trong bến cảng, không ít thuyền dừng lại.
Nhưng những thuyền này cơ bản đều là thuyền hải tặc, thuyền lẻ tẻ xen lẫn tiêu chí kỳ quái, giống như thương thuyền, nhưng nhìn không giống như làm chuyện làm ăn đứng đắn.
"Trấn hải tặc? Không đen đủi như vậy chứ. . ."
Clow sờ lên cằm, liếc nhìn áo khoác lông của mình, ừ, hiện tại không có chế phục hải quân, theo lý thuyết không có nhiều người biết mình như vậy, nhất là lúc này trời lại mưa to.
"Để phòng chuyện không may. . ."
Clow xòe năm ngón tay, từ trên không lại rơi xuống vài tấm ván gỗ vụn, tấm ván gỗ kia tản ra trong cơn mưa to, hình thành một khung mũ, Clow lại khoác da lông lên, dưới năng lực điều khiển, tấm da lông chặt chẽ dán lên khung xương, hình thành một mũ tròn lông, rơi vào trên đầu của hắn, vành nón hơi thấp, che khuất nửa khuôn mặt của hắn.
Clow gật gật đầu, tay đang muốn đút túi, lại phát hiện trên áo khoác da lông này căn bản không có túi, hắn nghĩ nghĩ, vỗ tay phát ra tiếng, áo khoác da lông ở phần eo hai bên đều lõm vào, hình thành hai cửa túi, để hắn đút hai tay vào.
"OK, giải quyết."
Làm xong những chuyện này, Clow cắm một tay vào túi, một tay nắm lấy da lông, đi tới trong đường phố.
Kenbunshoku trong thời khắc này lập tức che phủ toàn đảo.
Quy củ cũ, xem có cường giả hay không.
Chỉ là trong nháy mắt Kenbunshoku trải ra, Clow nhướng mày, phát hiện chuyện cũng không đơn giản.
"Chuyện này. . ."
Chết lặng, phẫn nộ, oán hận, sợ hãi, lo lắng. . . Những tâm tình tiêu cực này đều hiện lên trong cảm ứng của hắn.
Trong toàn bộ thành trấn, cơ bản đều là tâm tình như vậy.
Chỉ có mấy chỗ lẻ tẻ là có các cảm xúc như vui vẻ, tham lam.
Hoàn toàn là phân thành hai cực.
Clow nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy cửa sổ mặt trước của mấy tòa nhà trệt rõ ràng mở ra một khe nhỏ, nhận ra ánh mắt của hắn thì cửa sổ trực tiếp bị đóng chặt, nghĩ nghĩ lại, có thể nghe được một chút âm thanh ở bên trong.
"Xuỵt, hắn phát hiện chúng ta, mau tránh đi, không thể bị hắn nhìn thấy, sẽ bị bắt đi."
"Mẹ, ta sợ. . ."
"Chớ sợ chớ sợ, mẹ ở đây, con nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Thần linh ơi, cứu lấy chúng ta đi. . ."
Tiếng nói từ trong mấy tòa nhà truyền vào tai Clow, hắn nhìn những cửa sổ bị đóng chặt kia, như có điều suy nghĩ.
"Đi trước nhìn xem. . ."
Hắn đi đến gần nơi duy nhất tản ra cảm xúc tham lam cùng vui vẻ, Kenbunshoku cảm ứng xuống, nơi đó tập hợp nhiều người nhất.
Đó là một quán rượu, bảng hiệu làm bằng gỗ trước cửa có hình chén rượu, cửa lớn đóng chặt, nhưng lỗ thủng trên cửa truyền đến tiếng huyên náo.
Theo một tiếng 'Kẹt kẹt', Clow đẩy cửa ra, tình cảnh bên trong là một đám người thể trạng cường tráng, sắc mặt hung ác, phần eo không đeo đao thì chính là đeo súng.
Nhìn thấy có người đẩy cửa tiến vào, một số người nhìn tới hắn, chỉ là nhìn lướt qua, cũng không để ý.
Dường như đã quen đối với chuyện này.
Còn có một số người, lại dùng ánh mắt dò xét để nhìn Clow.
Đám người này mặc trang phục không buông thả giống đám hải tặc, mà ăn mặc lại có chút thẳng, nhất là người nhìn như đầu lĩnh kia, cơ bản đều đang mặc trang phục chính thức.
Clow rất quen thuộc loại người này, lúc ấy ở Sabaody đã xử lý không ít.
Thương nhân phạm pháp, mà đa số đều là bọn buôn người.
Bọn hắn đang quan sát Clow, Clow cũng đánh giá bọn hắn, sau khi nhìn thoáng qua, hắn đi đến quầy bar, đặt da lông lên bàn, nói với người cường tráng có mặt mũi tràn đầy dữ tợn đứng trong quầy bar: "Làm phiền, ngươi nhìn xem vật này đổi được bao nhiêu tiền?"
Quán rượu như thế này, bình thường cũng có thể biến làm hãng cầm đồ, còn có treo thưởng đầu người hải tặc.
Ông chủ quán bar liếc mắt da lông, lại nhìn Clow một chút, ánh mắt nhìn lướt qua Shusui trên hông hắn, lúc này mới cầm lấy tấm da lông, vừa sờ một cái, ánh mắt lập tức nổi lên sóng gió, rõ ràng có chút kích động.
"10 vạn Berries."
Hắn trấn định trả giá, nhàn nhạt thả tấm da lông xuống, ghét bỏ nói: "Cũng chỉ có chỗ ta là có thể thu, nơi khác sẽ ép giá ác hơn."
"Được rồi, không sao cả, đổi cho ta đi, mang ăn cùng rượu lên, còn làm phiền nói cho ta một chút, nơi này là nơi nào sao."
Clow vừa nhìn đã biết người này đang cố ý ép giá, mà lại ép phi thường hung ác, nhưng hắn cũng không quan tam, ép thì ép, đối tiền tài cái gì, hắn có được đảo Pegasus, cũng không phải rất quan tâm.
"Được, ta thu trước. . ."
"Này này này!"
Ngay khi ông chủ quán bar cầm lấy da lông, trên mặt lộ ra nét mừng, bên cạnh lập tức vang lên một tiếng kêu.
Một thương nhân phạm pháp, mang theo mấy tiểu đệ đi tới, nói: "Đó là da lông của sư tử cánh chim đi, 10 vạn Berries đã muốn mua, Dick, ngươi làm như vậy thật sự được không?"
"Angus. . ." Ông lão quán bar lão biến sắc.
Người tên là Angus tới gần, đoạt lấy da lông trong tay Dick, chậc chậc nói: "Loại nguyên liệu thô này được bảo tồn rất hoàn hảo a, công nghệ chế tác cũng không tệ, giá trị ít nhất 5 triệu Berries, ta nói vị tiểu ca này, không bằng. . ."
"Ngươi muốn mua?" Clow nhìn sang.
"Không, ý của ta là. . ."
Hắn nhanh chóng móc ra súng từ bên hông, chỉ vào Clow, cười lạnh nói: "Đưa cho ta thế nào."
Đám tiểu đệ sau lưng, vào một khắc này đều bật cười ha ha, từng kẻ hiển rõ vẻ uy hiếp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận